Kỳ nghỉ ngắn ngủi kết thúc, cuộc sống lại trở về quỹ đạo ban đầu.
Chu Trầm vẫn bận như thuở nào, chỉ có hôm 17 là sinh nhật Triệu Đường Diên nên anh mới dành thời gian để ăn cơm với cô và tặng cô một chiếc vòng cổ có giá trị làm quà.
Chứ trừ đi hôm ấy thì tính ra bọn mình đã không chung đụng một tuần rồi.
Cô hân hoan hết đỗi, dạo này ngoài việc ôn thi ra thì cô còn phải chuẩn bị cho ngày khai giảng.
Kể từ khi ở bên anh, cô không sống ở trường nữa nhưng vẫn giữ phòng cho mình, bình thường tan học thì cô sẽ về ký túc xá để nghỉ ngơi.
Lần này cũng như bao lần khác, cô về ký túc trước khai giảng một ngày, bắt tay dọn dẹp phòng ngủ và trò chuyện với các bạn cùng phòng.
Vốn dĩ là phòng bốn người nhưng năm nhất có cô bạn đã bỏ học nên thành phòng ba người.
Mà bình thường cô cũng không về, nên thực tế thì phòng chỉ có hai người ở thôi.
Một cô tên Lương Toàn – hot girl của khoa nghệ thuật; bạn còn lại tên là Tề Nhạc Nhạc, cũng gái khoa Văn giống cô nhưng cả hai không học cùng lớp với nhau.
Tối đến, hai cô gái bảo muốn đi ăn lẩu, Triệu Đường Diên sờ sờ đống thịt trên cơ thể xong lại rơi phải vào ánh mắt thiết tha của các bạn nên cũng đành phải đồng ý.
Trước khi đi, mọi người phím nhau sẽ dẫn bạn trai đi cùng, Lương Toàn suy nghĩ rồi hỏi cô một câu: “Cậu có gọi bạn trai tới không?”
Họ chỉ biết cô có anh người yêu hai năm rồi, suốt hai năm nay cô vẫn luôn sống chung với bạn trai.
Cô bịa một lý do để từ chối như thường lệ.
Lương Toàn thoáng thất vọng, cô ấy và Tề Nhạc Nhạc còn chưa bao giờ thấy bạn trai Triệu Đường Diên trông như thế nào.
Ba cô gái nhanh chóng thu dọn đồ đạc và bắt taxi đến Haidilao ở cạnh Quảng trường Nhân dân, các chàng trai đã đợi sẵn trong nhà hàng.
Triệu Đường Diên đã không lạ gì hai chàng trai bên trái, chỉ có người nhuộm tóc đỏ bên phải thì mới gặp lần đầu.
Lương Toàn vui vẻ ngồi xuống cạnh bạn trai, quay sang hỏi tên tóc đỏ: “Sao cậu cũng tới đây?”
Tóc đỏ dời mắt khỏi Triệu Đường Diên, cười nói: “Sao nào? Nhà các cậu tụ tập không cho tôi tới ăn chực à?”
Ban nãy anh ta đã làm quen với bạn trai của Tề Nhạc Nhạc, nhân lúc các cô gái còn chưa tới, ba chàng trai đã kịp trò chuyện với nhau từ bóng rổ sang đến Liên Minh Huyền Thoại, mối quan hệ bỗng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Lương Toàn giới thiệu tóc đỏ cho Triệu Đường Diên và Tề Nhạc Nhạc: “Cậu ấy tên là Diệp Tư Phạm, em họ của Tư Bác, học diễn xuất ở Học viện Hí kịch ngay cạnh đó, ngôi sao tương lai của showbiz đấy.”
Lời giới thiệu của Lương Toàn ngoa qua mức khiến Tề Nhạc Nhạc không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Đến cả đôi mắt Triệu Đường Diên cũng cong cong nét cười.
Diệp Tư Phạm vỗ đầu Lương Toàn, chỉnh lại quần áo rồi đứng lên chính thức giới thiệu.
Cậu ta bắt tay với Tề Nhạc Nhạc trước, sau đó sang bắt tay Triệu Đường Diên, nhưng lại không buông ra ngay.
“Tôi là người Thượng Hải, sau này cần giúp đỡ gì thì cứ tìm tôi.” Cậu ta nói với cô như vậy.
Cô mỉm cười, nói “Chào cậu” rồi định rút tay về lại không thể rút ra.
Lương Toàn đét một phát lên mu bàn tay Diệp Tư Phạm thì mới khiến cậu ta buông tay ra được.
Cô ấy nguýt cậu: “Nghĩ gì đấy, tôi cũng là người Thượng Hải, nếu Đường Diên cần giúp đỡ thì sẽ tìm tôi với Tư Bác chứ mắc mớ gì đến cậu?”
Cậu ta quay lại với giọng điệu ngả ngớn: “Thì tôi lo bình thường cậu với anh tôi yêu đương bận bịu quá nên muốn chia sẻ trách nhiệm với hai người còn gì.”
Lương Toàn trợn mắt.
Hai cô gái đều muốn ngồi cạnh bạn trai nên nghiễm nhiên Diệp Tư Phạm sẽ được ngồi bên Triệu Đường Diên.
Cô cười nhạt, chẳng nói chẳng rằng.
“Sao cậu ăn ít thế? Ăn nhiều chút.” Diệp Tư Phạm hỏi như thể thân quen lắm, thấy bát cô trống trơn bèn tự ý gắp cho cô một miếng thịt dê béo ngậy.
Cô sững sỡ, dưới con mắt nhiệt tình của cậu ta, cô đành phải gắp thịt bỏ vào miệng, ăn rồi mới nhận ra đó là thịt dê.
Mùi tanh nồng ngập trong miệng khiến cô nhíu mày.
“Ra vẻ ân cần làm cái gì? Đường Diên không ăn thịt dê!” Lương Toàn trừng cậu ta.
Tay Diệp Tư Phạm cứng đờ, thấy cô ăn mất rồi nên khuôn mặt cậu bừng lên vẻ căng thẳng: “Tôi xin lỗi, tôi không biết! Nếu cậu không thích thì cứ nhả ra.”
Cô im lặng nuốt nốt miếng thịt rồi mỉm cười lắc đầu: “Không sao, cũng không tanh lắm.”
Để chuộc lại lỗi lầm, cậu ta nhúng cả muôi thịt bò rồi sẻ vào bát cô.
“Thịt bò hết đấy, cậu ăn đi!” Cậu Diệp nói một cách hào sảng.
Cô nhìn đống thịt bò béo ngậy trong bát mà đơ lại, tự dưng nhớ đến câu “Béo” mà Chu Trầm nói với mình.
Kể từ lúc đó, cô luôn kiểm soát khẩu phần ăn của mình.
Cô ăn vô cùng thong thả, Diệp Tư Phạm thấy bát cô còn thức ăn nên không gắp đồ lia lịa sang nữa.
Ngay giữa bữa ăn, Lương Toàn rời đi một lúc, tới khi quay về đã xuất hiện một nhóm nhân viên của Haidilao đi theo sau, trong đó có một người đang đẩy xe tới, trên xe đặt một chiếc bánh gato to hai tầng.
Trong nhà hàng vang lên tiếng nhạc Chúc mừng sinh nhật.
Triệu Đường Diên sững người, liếc qua nhìn Tề Nhạc Nhạc thì bắt gặp ánh mắt đong đầy nét cười của cô ấy.
Lương Toàn đội chiếc vương miện màu bạc lên đầu cô, chỉnh lại tóc cho cô rồi vỗ tay rất chi là hài lòng.
“Sinh nhật vui vẻ nhé Đường Diên.”
Lương Toàn nở nụ cười vui sướng, Tề Nhạc Nhạc cũng lấy ra túi quà Sephora nằm gọn ở sau lưng rồi tặng cho cô: “Đây là sinh nhật mà bọn tớ tổ chức bù cho cậu, dù gì thì cũng không thể để sắp tốt nghiệp rồi mà còn chưa ăn sinh nhật với nhau lần nào.”
Khúc ca chúc mừng sinh nhật rộn rã khắp phòng đã giúp Triệu Đường Diên tỉnh hồn.
Mặc dù cô vẫn chưa quen với cảm giác trở thành tâm điểm của sự chú ý nhưng trong tim thì ấm áp vô cùng, cô mỉm cười nhận lấy món quà của Tề Nhạc Nhạc.
“Cảm ơn các cậu.” Cô chân thành cảm ơn hai cô gái, bởi các bạn ấy là người thứ ba trên thế gian này tổ chức sinh nhật cho cô.
Nhân lúc cô đang cắt bánh, Diệp Tư Phạm cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hỏi Lương Toàn: “Hôm nay là sinh nhật của cô ấy à?”
Lương Toàn lắc đầu: “Không phải, sinh nhật của cậu ấy từ 17 tháng 8 rồi, chẳng qua hôm nay tổ chức bù cho cậu ấy thôi.”
Diệp Tư Phạm như đang suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
Lương Toàn nhận ra sự bất thường, hạ giọng hỏi: “Từ đầu đến giờ cậu lạ lắm nhá, sao đấy? Định tán người ta à?”
Diệp Tư Phạm nhìn thoáng qua cô gái đang cắt bánh, gương mặt dịu dàng hơi cúi xuống khiến cậu mê tít.
Cậu dời mắt sang nơi khác, không lên tiếng trả lời.
Lương Toàn nghiêm mặt: “Đường Diên có bạn trai rồi, đừng mơ hão nữa.”
Cậu hờ hững nhún vai: “Mới có người yêu chứ đã kết hôn đâu.
Trai chưa vợ gái chưa chồng, có cua được vào tay hay không thì còn phải dựa vào bản lĩnh.” Từng câu chữ bật ra khỏi đầu lưỡi, cậu nhướng mày: “Với cả, nếu cô ấy có bạn trai thì tại sao tối nay người ta lại không đến?”
Lương Toàn cũng chẳng biết phải trả lời câu hỏi này ra sao, chỉ có thể trừng mắt với cậu ta rồi bảo: “Tóm lại thì đừng có động vào cậu ấy, trường ông lắm gái, đủ cho cậu cua mãi không hết, đừng tổn thương bạn cùng phòng của tôi.”
Cô ấy nói mà chẳng khách sao tẹo nào.
Diệp Tư Phạm nhìn anh họ mình, cười hỏi: “Anh xem bạn gái anh kìa, sao cô ấy cứ phải chắc nịch em là thằng cặn bã thế nhỉ?”
Diệp Tư Bác liếc cậu: “Thế chả lẽ sai à?”
Cậu bĩu môi, đấy, lại vợ hát chồng khen hay rồi đấy, gì cũng nói được.
Đặng, cậu lại sang Triệu Đường Diên.
Đúng lúc cậu đưa bánh cho cậu, cậu nhìn cô ngồi xuống cạnh mình mà hàng mày bỗng được thả lỏng, thân thể cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Mọi người không nói cho tôi biết hôm nay tổ chức sinh nhật cho cậu, nếu không thì tôi đã chuẩn bị quà rồi.” Cậu dịch đến sát bên cô, hai người dính rịt vào nhau, hơi thở nóng rực phả vào tai cô.
Cô hơi nhích người ra sau để ngồi cách xa cậu ta, cong môi cười một cách lịch sự rồi lại trở về như bình thường.
“Không sao, không cần đâu.” Cô đáp hời hợt.
Dường như Diệp Tư Phạm chẳng hề nhận ra lời từ chối kín đáo của cô nên lại bưng chén rượu trước mặt mình lên: “Thế này đi, tôi kính cậu một chén, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Cô cười nhạt, nâng ly rượu của mình lên rồi cụng nhẹ lên chén cậu ta.
“Cảm ơn cậu.”
Có Diệp Tư Phạm làm người mở đường, những người khác cũng ào tới nâng ly với cô, còn cô thì chẳng từ chối chén nào cả.
Diệp Tư Phạm nhìn cô tiếp hết chén này đến chén khác mà nét mặt vẫn không hề thay đổi thì sáng mắt lên, lại có thêm được một cái nhìn mới về cô.
Gái đã xinh mà nhậu còn giỏi.
Hết chương 6..