Thiên Cải: Triệu Nhi, cậu thay đổi rồi..
Triệu Triệu:??????
Thiên Cải: [Ảnh chụp màn hình]
Thiên Cải: Tôi sắp bị cậu tán đổ rồi.
Triệu Triệu: …..
Thiên Cải: Trừ Thập Nhị gia ra, cậu và Hồ Ly bây giờ còn lẳng lơ hơn mấy người khác, mấy nay tôi không đọc được bình luận, ngày nào cũng muốn khóc. Tôi và anh Hải đang chật vật, đang giãy dụa điên cuồng trên bờ vực sắp bị bẻ cong.
Tần Hải: Tôi không có, tôi không có, đừng nói nhảm [Ba lần liên tiếp từ chối.jpg]
Ảnh chụp màn hình mà Thiên Cải gửi chính xác là cảnh Thẩm An ôm Đoàn Như Tinh và nói “Tìm thấy em rồi”, Triệu Nhất Gia liền bị chột dạ khi nhìn thấy nó. Không biết hôm nay ăn trúng cái gì, nhưng cậu cứ nghĩ đến cảnh Diệp Loan ôm cậu hôm qua. Cả bọn đều biết Diệp Loan thích trêu chọc người khác, nhưng mỗi khi nghĩ tới, tim cậu lại đập rất nhanh.
Tệ hơn nữa là thủ phạm đang lảng vảng ngay dưới mắt cậu. Bởi vì Triệu Nhất Gia đảm nhiệm phần nấu nướng, Diệp Loan cảm thấy áy náy, cho nên mỗi ngày cùng cậu đi ra đi vào, cùng Triệu Nhất Gia đi mua rau, còn chịu trách nhiệm rửa chén.
Nếu như Thiên Cải biết chuyện này, nhất định sẽ phàn nàn: “Đây là đôi vợ chồng son nào vậy?!”
Triệu Nhất Gia trong lòng khinh thường chính mình: Chắc là bởi vì trong khoảng thời gian này mình viết truyện đam mỹ quá nhiều, nên tự cảm thấy mình là gay. Nhưng mà, nếu cậu thật sự như vậy với Diệp Loan…
Đột nhiên trong lòng Triệu Nhất Gia vang lên một hồi chuông cảnh báo, ý nghĩ này có chút nguy hiểm, cậu không dám nghĩ tiếp nữa. Kết quả cậu vừa mới đá Diệp Loan ra khỏi tâm trí, lúc cậu quay người lại thì thấy anh đang mỉm cười nhìn mình.
Triệu Nhất Gia: “..…”
Diệp Loan lắc lắc chiếc USB trong tay: “Tôi viết rồi, cậu xem thử được không?”
Triệu Nhất Gia định thần lại.
Diệp Loan đang nói về cốt truyện của phó bản mà họ đang thảo luận. Đêm qua vũ trụ nhỏ của cậu bộc phát, cậu một lúc viết hơn vạn chữ, cốt truyện đã hoàn thành một nửa, còn lại Diệp Loan viết. Diệp Loan thấy cậu có hứng, hỏi cậu có muốn viết tiếp không, dù sao họ có sống cùng nhau cũng không sao. Triệu Nhất Gia lắc đầu: “Tôi muốn thấy Thập Nhị gia viết. Nhất định sẽ càng đỉnh hơn.”
Triệu Nhất Gia nói cực kì chân thành: Tự mình nghĩ ra cốt truyện, được một đại thần trau chuốt và biên soạn lại trước khi nó xuất hiện trên giấy. Nếu việc dựng lên nhân vật ‘Lam Chân’ trước đây chỉ là một sự phối hợp nhỏ giữa bọn họ, thì ‘Thẩm An và Đoàn Như Tinh thăm dò Linh Phù Cảnh’, cốt truyện hai người họ hợp tác lần này thực sự theo cách nói của Diệp Loan là ‘nam nam sinh con’.
Về việc viết văn, Triệu Nhất Gia thừa nhận mình không có tài: Không giàu trí tưởng tượng như Thiên Cải, Hồ Ly Mê Ngủ là độc nhất vô nhị, huống chi Tần Hải và Thập Nhị Diệp đã thành đại thần từ lâu. Điều duy nhất đáng khen ngợi ở cậu có lẽ là cậu quả thực là một người kể chuyện giỏi, dù cốt truyện có tầm thường và không rõ ràng đến đâu, dưới ngòi bút của cậu, đều có thể tìm thấy một điểm sáng nào đó.
Tuy nhiên, viết lách thực sự là một việc cô đơn. Có thể là Triệu Nhất Gia đã thức suốt đêm để đổi lấy một câu nói của độc giả “Tiểu công tử thật bá”. Nhà văn nào cũng hy vọng mình có thể có động lực viết có mỗi ngày nhưng không phải ai cũng kiên trì được. Đã lâu rồi Triệu Nhất Gia chỉ có thể viết, viết và viết, dựa vào sự siêng năng để bù đắp tài năng còn thiếu, cậu thực sự hiếm có cơ hội được trực tiếp thảo luận cốt truyện chi tiết như vậy với các đại thần trong cùng lĩnh vực.
Triệu Nhất Gia nhìn Diệp Loan và nghĩ: Tốt ghê, may mắn thật.
Diệp Loan không biết Triệu Nhất Gia đang nghĩ gì, chỉ thấy cậu nhìn thẳng vào mình, lại bắt đầu trêu chọc: “Sao cứ nhìn tôi mãi thế, xem tôi đẹp trai đến mức nào hả?”
Triệu Nhất Gia gật đầu: “Lớn lên rất đẹp trai.”
Diệp Loan không khỏi mỉm cười nói: “Cám ơn, cậu nhìn cũng rất đẹp.”
Triệu Nhất Gia: “Vì sao chúng ta lại trao đổi công việc với nhau?” Cậu tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, tiếp tục nói: “Thập Nhị gia, tôi đẹp trai hay là Lâm Tùng Việt của anh đẹp hơn?”
So với vẻ ngoài của một nhân vật ảo thậm chí còn không phải là người giấy, Triệu Nhất Gia thực sự có triển vọng.
Diệp Loan liếc cậu một cái, cầm lấy USB đi đến trước máy tính cắm vào: “Đẹp như nhau. Đây là lần thứ hai cậu nhắc đến rồi, cậu rất thích cậu ta hả?”
Triệu Nhất Gia bĩu môi: “Tôi hỏi anh, anh có phải rất thích cậu ta không? Anh đưa cậu ta viết lên trời xuống đất, có nguyên mẫu đúng không?!”
Diệp Loan đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt tràn ngập các loại cảm xúc phức tạp khó phân biệt.
Triệu Nhất Gia sửng sốt.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Diệp Loan đã nhanh chóng rút USB ra: “Được rồi, cùng nhau xem một chút không?”
Tràn ngập vui sướng.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Triệu Nhất Gia sau khi đọc nó. Từng chi tiết trong câu chuyện đều khiến cậu ấn tượng đến mức nếu là cậu thì cũng chỉ có thể đưa ra một dàn ý đơn giản, nhưng Diệp Loan đã nắm bắt chính xác từng điểm và thể hiện ý tưởng của mình một cách hoàn hảo. Ví dụ như một bức tranh, Triệu Nhất Gia chỉ để lại một nét vẽ, còn Diệp Loan lại vẽ hết núi sông, gió trăng.
Đó là những gì cậu muốn thấy.
Triệu Nhất Gia không khỏi suy nghĩ. Anh ấy hiểu cậu rất rõ.
Mắt Triệu Nhất Gia sáng lên: “Thập Nhị gia, quá cảm động, tôi siêu thích!”
Diệp Loan tựa hồ có chút kinh ngạc trước phản ứng của cậu, cười nói: “Cậu thật cảm động hả? Ngày mai tôi sẽ đi công tác, sẽ tặng cậu một món quà khi tôi rời đi để trả ơn. Báo đáp công lao của cậu về bữa ăn.”
“Ah? Là cái gì cơ?”
“Ngày mai cậu sẽ biết.”
Chuyến bay của Diệp Loan là vào lúc 7h sáng hôm sau. Khi anh rời đi Triệu Nhất Gia vẫn còn chưa dậy, Diệp Loan nấu cháo, lặng lẽ mở cửa phòng cậu, nhìn thoáng qua rồi rời đi. Trước khi máy bay cất cánh, Diệp Loan lấy điện thoại ra đăng một bài lên Weibo, sau đó vui vẻ tắt máy.
Triệu Nhất Gia mãi đến 10h mới dậy, đi vệ sinh, sau đó ngáp một cái, theo thói quen cầm điện thoại lên, chuẩn bị vừa đánh răng vừa xem tin tức. Bàn chải đánh răng điện kêu vo vo, cho đến khi rung lên hai phút mới dừng lại, Triệu Nhất Gia nheo mắt bấm vào Weibo.
Thông báo: 5137!
Triệu Nhất Gia run rẩy click vào:
Thập Nhị Diệp V: Bài viết: Mãn Thuyền Thanh Mộng Áp Tinh Hà* – Review ‘Chước Y’ của tiểu công tử @Triệu Triệu Chiệu Chiệu.
(*Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà: Trong giấc mơ trong trẻo, cứ ngỡ thuyền mình trôi trên mặt sông ngân hà.)
Bài đánh giá dài 10.000 từ!