Trò Chơi Đại Tác Chiến - Bình Quả Thụ Thụ Thụ

Chương 9: Tạp Văn



Diễn đàn chính thức của web văn học Duyệt Tư – Kênh nữ – Khu vực bình luận tác phẩm trên Internet.

[Thảo luận] Bây giờ tôi thực sự không load nổi suy nghĩ của tác giả này. Đang nghĩ cái gì vậy!?

0L: Tôi đang theo dõi một bộ truyện tu tiên. Công không hiểu sao lại mất trí nhớ và quên mất mình và thụ là một cp. Rồi mỗi lần nhìn thấy thụ, công đều mơ hồ nhớ được một phần kí ức về thụ. Công cảm thấy có gì đó không đúng, anh ta quyết định tự mình kiểm chứng phần ký ức này. Bối cảnh là như vậy.

Có một đoạn ký ức là công bị thương nặng, hai người nướng thỏ hoang trong rừng, sau đó cùng ôm nhau ngủ vào ban đêm. Công quyết định tái hiện lại cảnh này nên dẫn thụ vào một rừng cây, hai người cùng nướng gà rừng. Đến đây thì mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng sau đó công và thụ lại cãi nhau về cách nướng gà để làm món đó ngon hơn!

Cmn, tôi đến để xem các cậu làm gay chứ có phải để xem cuộc thi Vua đầu bếp đâu?!

Càng câm nín hơn là công cuối cùng cũng xác nhận đoạn ký ức kia là thật, nguyên nhân là trong ký ức anh ta ăn một con thỏ nướng rồi nôn mửa, lần này anh ta cũng nôn mửa sau khi ăn một con gà rừng. Chính là vì đều cùng 1 người nướng! Không sai, nó là sự thật đó!

Tôi:??????

Mẹ nó, tác giả ở phần đầu của chương hôm nay còn nói: “Hôm nay có đường.” Đây là đường à? Thuốc độc thì có!

1L: Hahahahahaha, chủ lầu giải mã đi, tôi muốn xem.

2L:…..Tôi thật sự không hiểu logic của công.

3L: Học sinh tiểu học ra viết văn, bỏ qua giải mã.

4L: Đùa hả bây? Là người tu tiên sao vẫn nướng thỏ? Không phải là ăn linh đan, uống mỹ tửu hả?

5L: 23333333 Tôi biết đó là bộ nào, thực ra khi đọc tôi thấy nó khá hay, tách ra thì hơi buồn cười. Nhân tiện, tôi trả lời thắc mắc của lầu trên. Lúc đó, linh căn của công bị phá hủy, có chút thảm.

6L: Hahahahaha, chủ lầu nói gì buồn cười quá, tôi muốn đi đọc ghê.

7L: “Hướng Dẫn Công Lược Nhân Vật Phản Diện”, không cần cảm ơn.

8L: Để tôi giải thích. Nói đúng ra thì ký ức của công trùng khớp hoàn toàn khi anh ta ăn đồ nướng nên đã xác nhận điều đó. Cuối cùng, công đã trêu thụ và bảo cậu sau này đừng để người khác ăn đồ ăn của mình. Thụ nói, “Chưa ai ăn ngoài anh” vẫn có chút cơm chó.

9L: Vậy câu hỏi đặt ra là nướng gà rừng thế nào cho ngon?

10L: Trả lời 9L: Hahaha, mong tác giả sẽ kể cho chúng ta nghe ở những chap sau.

11L: Có chút vui, bộ này có thú vị không?

12L: Trả lời 11L: Không nói khoác đâu, nhưng thực ra văn phong ổn, lối hành văn hơi giật gân, cốt truyện rất hay, những cảnh tình cảm hơi yếu nhưng cảnh đánh nhau và cốt truyện rất tốt. Nhân tiện còn có thế thân, nếu không ngại, bạn có thể vào xem.

13L: Trả lời 11L: Vào đọc đi, tôi rất thích sư tôn, Lam Chân gia cực giỏi, vợ thầy viết thêm 10.000 từ cho thầy, bộ này cự kỳ mãn nhãn.

Thiên Cải: [Ảnh chụp màn hình]

Thiên Cải: Lại bị tế, bộ nó buồn cười lắm hả? [Ủy khuất.jpg]

Tần Hải: Thẩm An mém chút nữa bị cậu hủy hoại rồi.

Triệu Triệu: Hahahaha, còn ổn, vì cậu viết nên tôi cũng không thấy khó chịu.

Triệu Triệu: Với lại Hồ Ly đã lật ngược tình thế rồi mà.

Trong chương mới, Hồ Ly Mê Ngủ đã phát đường cho Thẩm An và Đoàn Như Tinh, một nhóm độc giả hú hét là đáng yêu, bình luận tăng vọt. Thiên Cải đăng nhập vào tài khoản của mình sáng nay và ngay lập tức tràn ngập những bình luận yêu thích của độc giả:

Thỏ Ngoan Ngoãn: Ngọt ghê, nội tâm thiếu nữ a~, cố lên!

CVS: Ahhhh, tay lão Thẩm bị chuột rút cũng không muốn cử động, ngọt ngào quá!

Chỉ Để Đọc Sách: Ngọt ghê.

Thanh Vu: Đoàn Đoàn tai đỏ rồi, đáng yêu ghê!

o(∩_∩)o: Thích ghê, yêu quá vợ ơi, moah moah!

Còn có một em gái là “moah moah”, Thiên Cải ghen tị muốn chớt.

Thiên Cải: Tôi không hiểu, hai người họ đứng dưới gốc cây mà không làm gì cả, chỉ nắm tay nhau thôi mà cũng thấy ngọt??

Thiên Cải: Độc giả của truyện đam mỹ khó hiểu ghê!

Triệu Triệu: Con gái chú ý hơn đến khoảng trống, thay vì nghĩ mấy cảnh thân mật, họ để dành cho việc sáng tạo hơn. Như chương trước của Thập Nhị Diệp, hai người dựa vào một cánh cửa và gõ cửa để truyền lại tin tức. Cái này cũng rất là phổ biến.

Thiên Cải: Tới lượt tôi, tôi cho họ điên cuồng tương tác với nhau luôn, phát thật nhiều đường nữa. Đã tìm thấy cảm giác rồi, tôi không tin không làm được!

Tinh thần chiến đấu của Thiên Cải đang bùng cháy, nhưng Triệu Nhất Gia lại đau đầu, lý do rất đơn giản: Hôm nay đến lượt cậu đăng, nhưng cậu lại bị bí văn.

Đối với các nhà văn, việc bí văn cũng tàn nhẫn như một chiếc ô tô bỗng nhiên hết xăng trên đường cao tốc. Huống chi đây là một bộ truyện không có bố cục, dựa vào tự do phát huy, tuy là nói đùa nhưng mọi người đều viết rất nghiêm túc, Triệu Nhất Gia cũng không muốn chỉ thêm số chữ cho có lệ.

Triệu Nhất Gia bước ra khỏi phòng, quyết định dọn dẹp và tìm cảm hứng. Chuyển công việc trí óc thành công việc thể chất cũng là một loại thư giãn, đi bộ và làm việc nhà là những việc khi Triệu Nhất Gia bị bí văn vẫn thường làm. Tiếng động của cậu không hề nhỏ, nhanh chóng thu hút Diệp Loan đang làm việc ở phòng khác.

Diệp Loan đứng ở cửa nhìn cậu làm việc, tò mò hỏi: “Hôm qua không phải cậu mới lau rồi hả?”

Triệu Nhất Gia dừng lại, thở dài: “Tôi bí rồi, chúng ta làm gì đó khác để thay đổi tâm trạng đi.”

“Ý là chương mới của bộ phản diện ấy hả?”

“Đúng.”

Diệp Loan lắc đầu không đồng ý: “Bộ truyện đó vốn là viết ra để giảm stress, đừng đặt xe trước ngựa rồi tự tạo căng thẳng cho mình.” Nói xong, anh cầm lấy miếng giẻ trong tay Triệu Nhất Gia, nói: “Tôi giúp cậu suy nghĩ, chúng ta cùng nhau giải quyết một chút”.

(*Đặt xe trước ngựa: Là một phép ẩn dụ để đảo ngược tầm quan trọng của sự việc. Ở đây có nghĩa là Thẩm An đặt nặng việc viết truyện hơn là giảm stress.)

Diễn biến hiện tại của “Hướng Dẫn Công Lược Nhân Vật Phản Diện” là Thẩm An trở nên nghi ngờ mọi thứ xung quanh mình, bắt đầu cảnh giác với thế thân, và sau đó trở nên đặc biệt quan tâm đến Đoàn Như Tinh, cả hai bước vào một giai đoạn mập mờ.

Triệu Nhất Gia đau đầu: “Hồ Ly chắc là muốn Thẩm An và Đoàn Như Tinh cùng nhau vượt phó bản, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra cách biên như thế nào.” Diễn tả cảnh vượt ải nguy hiểm thì một chương là không đủ. Rất khó để hoàn thành trong một thời gian ngắn.

Diệp Loan: “Tạm thời không để ý tới Hồ Ly, muốn bọn họ cùng nhau vượt phó bản hả?”

Triệu Nhất Gia gật đầu: “Muốn.”

“Quả thực, xét theo tiết tấu của bộ truyện, nó cũng cần một đoạn cao trào nhỏ- cùng nhau trải qua khó khăn, tìm ra một chút sự thật, nhân tiện thúc đẩy cảm xúc.”

“Tôi vừa nghĩ ra cái này khá mới lạ, hơi lộn xộn một chút.”

“Viết nó ra trước, sau đó chỉnh sửa câu từ lại cho tốt là được.”

“Nhưng tôi sợ mình viết không hay”.

Diệp Loan ngắt lời cậu: “Không, tiểu công tử mà tôi biết là người viết văn hay nhất thế giới. “

Giọng điệu của anh kiên quyết đến mức khiến Triệu Nhất Gia sửng sốt, hai má hơi nóng lên.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Triệu Nhất Gia gãi gãi đầu: “Bản thảo còn chưa đủ hoàn chỉnh, chắc là viết không được một chương.”

“Chỉ cần viết phần cậu muốn viết, còn lại giao cho tôi.”

“Ah? Có được không?”

“Tin tôi đi.”

Triệu Nhất Gia đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm giác toàn thân tràn đầy cảm hứng. Cậu đứng ở nơi đó suy tư một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Loan, ngượng ngùng mà cảm động cười: “Thập Nhị gia, nên làm sao bây giờ? Anh khen tôi, tôi thấy vui ghê!”

Ánh mắt Diệp Loan dịu lại: “Vậy tôi sẽ cho cậu một trích dẫn free để dùng trong bài viết.”

Anh chậm rãi kéo Triệu Nhất Gia lại gần mình, sau đó Diệp Loan ôm chặt lấy cậu, đồng tử kinh ngạc giãn ra. Mùi hương của Diệp Loan lập tức bay tới: Một chút bạc hà xen lẫn mùi thơm nhẹ. Điều này khiến Triệu Nhất Gia có chút choáng váng.

“Để Đoàn Như Tinh hỏi Thẩm An đang làm gì.”

“….. Đây là…..đang làm gì….. vậy…..?”

Diệp Loan cười khúc khích, nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra:

“Chính là, tìm thấy em rồi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.