Chuyển ngữ: ZiiChỉnh sửa: Sắc
Norman vừa đi về phía phòng ngủ vừa hỏi: “Tình huống khu 5 như thế nào rồi?”
Phó quan: “Kiên trì nhiều nhất được hai ngày.”
Norman thay quân phục, phân phó: “Lệnh cho quân đoàn 1 và 2 tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, triệu tập quân nhân cấp thiếu tướng trở lên, mười phút sau mở cuộc họp.”
“Đã rõ.” Phó quan nhận lệnh, lập tức truyền đạt chỉ thị của Norman.
Norman cắt đứt liên lạc với phó quan, goi cho Mục Thần: “Tôi dẫn hai quân đoàn tới khu 5 chi viện trước. Quân đoàn 3, 4, 5 ở lại canh giữ Obis, cậu phụ trách quản lý quân bộ.”
“Tình trạng biển tinh thần của cậu có duy trì được không? Hay là để tôi đi chi viện thay cậu đi?” Mục Thần hơi lo lắng.
Norman: “Không có vấn đề gì.”
Trong mắt hắn mang theo chiến ý, vì chịu sự hạn chế của tinh thần lực nên đã lâu lắm rồi hắn không chiến đấu ở tiền tuyến, vậy nên lần này hắn rất mong đợi.
Mục Thần nghe vậy, nghiêm túc nói: “Nghe theo mệnh lệnh của cậu.”
Tất cả mọi người đều biết bệ hạ của tinh cầu Obis là một kẻ cuồng chiến đấu, chỉ cần tình huống cho phép thì hắn sẽ đích thân ra trận.
Đặc biệt khi kẻ địch là tinh thú.
Mục Thần nói xong chính sự, giọng điệu thả lỏng hơn chút: “Cậu có muốn đưa An An đến chỗ tôi không?”
Norman: “Không cần, quản gia sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy, hơn nữa Hornard cũng ở đây.”
Mục Thần tỏ vẻ đã hiểu ý từ chối của hắn.
Dù sao chỉ số thông minh của người cá không cao, chủ nhân vài ngày không xuất hiện có thể sẽ quên luôn, lúc này mà có người khác thường xuyên xuất hiện trước mặt bọn họ, nói không chừng bọn họ sẽ ngộ nhận người đó thành chủ nhân của mình.
Đây là tình huống mà bất kỳ chủ nhân nào của người cá cũng không muốn thấy nhất.
Sau khi liên hệ với Mục Thần, Norman lại chuẩn bị một loạt công việc khác.
Hắn nhìn thời gian, căn dặn người máy đi mua máy truyền tin trí năng ở trên mạng, sau đó vào phòng làm việc.
Hắn mở trí não, đăng nhập vào tài khoản quân bộ, tin tức của phó quan lập tức truyền tới: “Bệ hạ, mọi người đã đến đông đủ.”
Norman tiến vào phòng họp quân bộ, mở ra hình thức thực tế ảo, hình ảnh ảo của tất cả các quân nhân tham gia hội nghị xuất hiện ở phòng làm việc trong nháy mắt.
Norman nhìn về phía phó quan nói: “Liên hệ nơi đóng quân khu 5.”
Rất nhanh giữa hội trường hình tròn xuất hiện một người thân hình cao lớn, đôi mắt có quầng thâm dày đặc, thoạt nhìn mệt mỏi nhưng giọng nói lại rất lớn.
“Nguyên soái.” Người đàn ông chào theo nghi thức quân đội, “Sĩ quan trụ sở khu phòng thủ thứ 5, trung tướng Jim xin phép báo cáo tình hình.”
Hắn ta nói xong, một tấm tinh đồ lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
Mỗi người ở đây, hoặc nói toàn bộ nhóm quân nhân cấp cao của Obis không ai là xa lạ với tấm tinh đồ này.
Nhìn thấy tinh đồ, có người theo bản năng liếc nhìn Norman, ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Ở giữa tinh đồ là hành tinh Obis, xung quanh Obis được phân chia thành tám khu vực, trong đó khu 5 là khu vực màu xanh lam, khu 6 đến khu 8 là màu trắng.
Màu trắng đại diện cho khu phòng thủ vẫn chưa được xây xong.
Trung tướng Jim nhấn vào khu 5, toàn cảnh khu 5 hiện ra, hiển thị mười khu vực trực thuộc, bên trên có rất nhiều điểm đỏ.
Hắn ta chỉ vào khu vực có điểm đỏ dày đặc nhất: “Tinh thú chủ yếu tập trung ở khu E, F, khu 5A và khu phòng thủ 4 tiếp giáp nhau, khu 4 đã phái đội ngũ tới chi viện.”
Ánh mắt Norman đảo qua tình hình chiến đấu trên bản đồ, tự hỏi trong phút chốc rồi đưa ra sắp xếp: “Tôi dẫn đội hộ vệ tới khu E trước, quân đoàn 1 tới khu F, đi từ biên giới đến trung tâm dọn dẹp chiến trường.”
“Quân đoàn 2 phụ trách phân tán đàn tinh thú nhỏ.” Hắn nhìn về phía đoàn trưởng quân đoàn 2, “Có vấn đề gì không?”
“Không có.”
Norman gật đầu, nhìn về phía Jim: “Hiện tại là mùa nắng, vì sao khu 5 đột nhiên xuất hiện số lượng lớn tinh thú?”
Bình thường chỉ mùa xuân mới xuất hiện thú triều.
Jim vò mạnh đầu tóc, ngữ khí tức giận: “Con m* nó xui xẻo, một con Haru thú cấp 2 ăn trùng trứng của thú Asa, bị cả đàn thú Asa truy đuổi, kết quả lại chạy đến phạm vi khu 5.”
“Đám thú Asa kia cố chấp muốn xuyên qua khu 5 tiếp tục đuổi, sao tôi có thể để chúng vượt qua lớp phòng thủ khu 5 được! Kết quả mới giải quyết xong một đàn nhỏ thì lại tới thêm một đàn nữa.”
Một vị đoàn trưởng khác không nhịn được hỏi: “Không phải là cậu giết thú mẹ đấy chứ?”
Jim trừng mắt, sắc mặt đỏ bừng: “Thú mẹ thì sao? Quy tắc cơ bản của khu phòng ngự là bên trong phạm vi phòng thủ không thể xuất hiện dù chỉ một con tinh thú.”
Norman nhíu mày: “Jim, cậu nên trở về chủ tinh tĩnh dưỡng đi.”
“Nguyên soái!” Jim nóng nảy: “Thần không cần, thần còn có thể…”
Norman giơ tay ngăn lại lời cậu ta định nói: “Biển tinh thần không ổn định, quân nhân có dấu hiệu bạo động tinh thần, nghiêm cấm đóng giữ khu phòng thủ.”
Norman trầm giọng nhắc nhở: “Giờ cậu quá hấp tấp.”
Dễ nổi nóng là triệu chứng thường thấy nhất của việc bạo động tinh thần.
Hai má Jim căng chặt: “Thần xin giải quyết xong nguy cơ lần này rồi sẽ rời tiền tuyến.”
Khu phòng thủ là nơi nguy hiểm nhất, nhưng cũng là nơi lập công trạng nhanh nhất.
Quân công của hắn ta chỉ thiếu một chút nữa là có thể tới quân bộ xin sở hữu một người cá.
Tài sản của hắn ta không đủ để mua được người cá, vậy nên tích góp quân công là biện pháp duy nhất.
Norman nhìn hắn ta chăm chú: “Sau khi thú Haru vượt qua tuyến phòng thủ, cậu không báo cáo về chủ tinh. Hôm trước một con thú Haru thú đột nhiên xuất hiện ở hoàng cung, đã bị tôi giết chết.”
“Trong tuyến phòng thủ không thể xuất hiện tinh thú, ngược lại, mỗi một tinh thú vượt qua tuyến phòng thủ cũng phải báo cáo về chủ tinh. Hẳn là cậu biết rõ, nếu người dân bình thường gặp phải tinh thú thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói của Norman lạnh lùng: “Sự việc lần này, nếu cậu báo cáo lại, đem thi thể thú Haru giao cho thú Asa, trận thú triều này có lẽ sẽ không xảy ra.”
Hô hấp của Jim dồn dập, hắn ta chỉ chú ý đến đám thú Asa, không theo dõi tin tức phía chủ tinh.
Hắn ta còn mang theo chút tâm lý may mắn, dù sao cũng chỉ có một con thú Haru vượt rào, mặc dù thú Haru có năng lực mạnh nhưng khả năng chạy tới Obis cũng không cao.
Norman: “Trạng thái của cậu không tốt, về chủ tinh đợi mệnh lệnh đi.”
Norman trực tiếp đưa ra quyết định, bổ nhiệm phó quân trưởng của khu 5 lên làm chỉ huy tạm thời.
Sau khi sắp xếp xong, hắn lập tức hỏi tình hình tập hợp của quân đội.
Đoàn trưởng quân đoàn 2 nói: “Bộ hậu cần đang chuyên chở vật tư, ước chừng mười lăm phút nữa chuẩn bị xong.”
Norman gật đầu: “Mười lăm phút sau xuất phát, tan họp.”
Norman bấm thoát phòng họp, ra khỏi thư phòng.
Quản gia đưa hàng chuyển phát nhanh mới nhận được không lâu trước đó: “Chủ nhân, máy truyền tin.”
Norman nhận lấy: “An An ở phòng người cá hay vườn sau?”
Người máy: “Phòng người cá.”
Norman đi vào phòng người cá, ngoắc tay với người cá nhỏ: “Lại đây.”
An Cẩn lập tức chú ý tới quần áo của hắn đã thay đổi, không nhịn được lo lắng.
Đột nhiên thay quân trang, đã xảy ra chuyện gì sao?
Cậu bơi tới cạnh hồ, ngẩng đầu quan sát vẻ mặt Norman.
Nghiêm túc, nhưng cũng không hoảng loạn, rất trấn định.
An Cẩn an tâm, xem ra vấn đề không lớn.
Norman ngồi xổm xuống, nắm lấy tay trái người cá nhỏ, đeo chiếc vòng tay trẻ em lên tay cậu.
Vòng tay rộng chừng 1cm, màu đen, ở giữa có một cái nút hình vuông.
Norman mở trí não, gọi vào máy truyền tin.
Vòng tay của An Cẩn lập tức vang lên, cái nút lóe sáng.
Norman ấn cái nút, trước mắt An Cẩn xuất hiện một màn hình giả lập, trên màn hình là dáng vẻ lúc này của Norman.
Đôi mắt An Cẩn sáng lên, đây là máy truyền tin!
Norman: “Tôi phải đi ra ngoài mấy hôm, mỗi ngày đều sẽ gọi cho cậu, chỉ cần ấn nút này là được.”
DÀNH CHO BẠN
Cô gái ngèo Hà Nội bỏ vật này dưới gối! Chẳng ngờ hút tiền kì lạ!
Thêm…
281
70
94
Norman kiên nhẫn dạy vài lần, xác định An Cẩn học được mới rời đi.
Hắn dặn người máy chăm sóc tốt người cá nhỏ, giải thích rõ ràng tình huống với Honard rồi rời khỏi biệt thự.
Đội hộ vệ hoàng gia đã chuẩn bị xong, chiến hạm xếp hàng ngay ngắn trên bầu trời hoàng cung.
Norman lên chiến hạm, xác nhận lại tình huống phòng vệ của hoàng cung với đội trưởng đội hộ vệ, bảo đảm an toàn nghiêm mật, khẽ gật đầu.
Không bao lâu sau đội hộ vệ hoàng gia đáp xuống cảng hàng không của quân bộ, tập hợp với quân đoàn 1 và quân đoàn 2, đi chi viện trước.
Sáng sớm hôm sau khi An Cẩn đang ăn bữa sáng mà người máy đưa tới, máy truyền tin vang lên.
Cậu vội vàng giấu con cua nấu chín ra sau lưng, bảo đảm rằng nó hoàn toàn đã được che mất mới tiếp nhận cuộc gọi.
Khuôn mặt anh tuấn của Norman xuất hiện trên màn hình ảo, một thân quân trang thẳng tắp, phía sau là vách tường kim loại màu bạc.
Norman nghiêm túc tự giới thiệu: “An An, tôi là Norman, chủ nhân của cậu.”
Mỗi ngày An Cẩn đều được nghe câu này, không ngờ Norman ra ngoài mà vẫn không quên gọi điện về để nói, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Norman thật sự là một người rất có cảm giác nghi thức!
Cậu nở nụ cười, chào hỏi: “A ~”
Norman thấy người cá nhỏ không quên hắn thì rất vừa lòng, nhìn cậu lanh lợi hắn cũng thấy an tâm.
Hắn nhìn người cá nhỏ, không biết nói gì nên nhất thời trầm mặc.
Hắn vốn kiệm lời, huống chi đối phương còn là một người cá không biết nói chuyện.
Sau một hồi trầm mặc, hắn nhớ ra nhân ngư thích những đồ vật sáng lấp lánh, hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ: “Vũ trụ rất đẹp, có lẽ cậu sẽ thích.”
Màn hình chuyển hướng, bóng dáng Norman biến mất, vũ trụ tuyệt đẹp chiếm cứ toàn màn hình, các loại tinh cầu dường như gần ngay gang tấc, dải ngân hà nhiều màu rực rỡ loá mắt.
An Cẩn sửng sờ, đôi mắt khẽ chớp, ngây người hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Thì ra nơi này là thế giới tinh tế!
Cậu cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, sau đó lại không khỏi mong đợi.
Liệu sau này cậu có thể đi đến vũ trụ hay không? Tự mình thưởng thức cảnh sắc của vũ trụ.
“Cảm ơn.” Cậu dùng tiếng phổ thông nghiêm túc nói cảm ơn.
Norman không hiểu, thấy giọng người cá nhỏ mềm mại, khuôn mặt mỉm cười, tâm trạng hiển nhiên là rất tốt.
Hắn suy nghĩ, nói: “Sau này khi hệ số an toàn cao hơn, tôi sẽ đưa cậu tới đây.”
Nếu như tính nguy hiểm thấp, người cá nhỏ hoàn toàn có thể đi theo quân đội hậu phương.
An Cẩn nghe hiểu, vì thế đôi mắt thoáng chốc sáng lên.
Cậu rất mong đợi đó!
Norman tuyệt đối là chủ nhân tốt nhất trên thế giới! Lại còn đồng ý dẫn cậu đi vũ trụ!
Norman thấy người cá nhỏ vui vẻ như vậy, trong khoảnh khắc chợt cảm thấy cậu có thể nghe hiểu lời hắn nói.
Hắn biết có thú cưng nghe hiểu mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng cũng chỉ là những mệnh lệnh ngắn gọn mà thôi.
“An An.” Norman kêu một tiếng.
An Cẩn theo bản năng nhìn về phía hắn.
Norman chỉ về phía vũ trụ ngoài cửa sổ: “Thích không?”
Đôi mắt An Cẩn chớp chớp, khẽ nghiêng đầu: “A!” Bỗng nhiên ý thức được phản ứng của mình rất giống người, lại quơ quơ tay, “A a.”
Giống như là muốn bày tỏ tâm trạng hưng phấn khi nhìn thấy cảnh đẹp nên phát ra thanh âm.
Norman: Quả nhiên là mình nghĩ nhiều rồi.
Hắn để người cá nhỏ tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp, mãi đến khi phó quan có việc tìm hắn thì mới cắt đứt liên lạc.
An Cẩn trầm tư nhìn vòng tay, lúc Norman hỏi cậu câu kia quá tự nhiên, cậu không cách nào phán đoán được ý tứ của hắn, không biết hắn tùy ý hỏi hay là đang thử cậu.
Ngày thường Norman cũng thuận miệng hỏi cậu vài vấn đề, thế nhưng việc kêu tên vừa rồi hơi khác với bình thường.
Cậu mở miệng, dùng ngôn ngữ tinh tế đọc tên Norman.
Phát âm vẫn hơi vấp, nhưng cũng coi như rõ ràng.
Nếu Norman biết cậu có thể nói chuyện, hắn sẽ có phản ứng thế nào đây?
An Cẩn suy tư, ở thế giới này cậu có thể nói chuyện, trong mắt Norman sẽ tương đương với việc chó mèo ở hiện đại có thể nói chuyện.
Nghĩ vậy, cậu không dám tưởng tượng tiếp nữa, cứ cảm thấy bản thân sẽ bị đưa đến phòng thí nghiệm ngay lập tức.
Tuy rằng Norman đối xử với cậu rất tốt nhưng cậu không dám mạo hiểm, tạm thời cậu cũng rất vừa ý với sinh hoạt hiện tại!
Tâm tư của An Cẩn lại chuyển sang vũ trụ ngoài kia, nghĩ rằng có lẽ sau này mình có thể tự đi, càng nghĩ càng vui vẻ.
Cậu ăn nốt chỗ bữa sáng còn lại, xử lý xong hết các loại vỏ cứng và khớp xương, rửa tay sạch sẽ rồi trở lại hồ nước xem video học tập.
Năng lực học tập ngôn ngữ của cậu rất mạnh, hiện tại đã có thể xem hiểu phim hoạt hình, bởi vậy khi học tập cũng thấy thích thú.
Hôm nay nhân vật chính Joy trong phim hoạt hình được nghỉ, Joy về đến nhà thì nhanh chóng trở lại phòng, đội một cái mũ sắt.
Trong chớp mắt Joy đi tới một thế giới khác.
An Cẩn sửng sốt, phim cậu đang xem là thể loại hoạt hình huyền huyễn sao?