Chuyển ngữ: ZiiChỉnh sửa: Sắc
An Cẩn cảm thán tình tiết phim hoạt hình sao lại kích thích như vậy chứ, cậu chuyển sự chú ý từ những thay đổi về hoàn cảnh sang Joy.
Lúc này cậu mới phát hiện diện mạo của Joy đã thay đổi, trở nên cao hơn, thoạt nhìn như mười tuổi chứ không phải năm tuổi.
Joy vung nắm tay nhỏ: “Thế giới thực tế ảo, ta tới đây.”
Lúc này lời thoại tự thuật xuất hiện, giọng nói non nớt vừa đơn giản lại rõ ràng giới thiệu về hoạt động Joy yêu thích nhất: Dạo chơi thế giới thực tế ảo.
Không phải từ nào An Cẩn cũng hiểu được, vừa nghe vừa xem video mới dần dần hiểu ra.
Hóa ra phim cậu xem không phải là phim huyền huyễn mà là phim hoạt hình khoa học viễn tưởng.
Chiếc mũ sắt mà Joy đội được gọi là mũ thực tế ảo, là thiết bị cần thiết để tiến vào thế giới thực tế ảo.
Tất nhiên Joy rất quen thuộc với thế giới này, cậu nhóc đi thẳng đến địa điểm mình muốn: Phố ăn vặt.
Sau đó Joy bắt đầu ăn không ngừng nghỉ.
An Cẩn nhìn chằm chằm miếng thịt luộc trước mặt Joy, nước chấm cay đỏ làm cậu không tự giác được mà chảy nước miếng.
Cậu rất muốn ăn đồ cay!
Đã lâu lắm rồi cậu không được ăn mấy món cay, càng xem càng thèm, thầm nghĩ chờ Norman trở về nhất định phải xin đổi thực đơn!
Nếu Norman không đồng ý, cậu sẽ… hát thêm mấy bài nữa!
An Cẩn càng nghĩ càng chờ mong, hận không thể làm Norman trở về ngay lập tức.
Joy ăn đến mức môi đỏ bừng, nước mắt cũng chảy ra àm vẫn không ngừng đũa.
Nhóc gắp một lát thịt bọc nước sốt cay đỏ, đang định cho vào miệng thì đột nhiên cảnh tượng thay đổi, nhóc lại trở về phòng.
Joy ảo não gỡ mũ sắt xuống: “Sao một giờ trôi qua nhanh thế!”
Lời tự thuật non nớt vang lên: “Những bạn nhỏ dưới mười tuổi, trong một ngày chỉ có thể ở thế giới thực tế ảo nhiều nhất là một giờ!”
Nền nhạc cuối phim vang lên, lúc này An Cẩn mới phát hiện đã kết thúc một tập.
Trong tập này cậu biết thêm được rất nhiều món ăn, có món quen thuộc cũng có món xa lạ, các loại đồ ăn vô cùng phong phú, làm cậu ngứa ngáy trong lòng.
Thật muốn ăn quá~
Hy vọng chủ nhân có thể trở về sớm một chút.
Lúc này Norman còn đang ở trong vũ trụ.
Sau hai mươi tiếng, hắn dẫn dắt hạm đội chi viện đến khu 5.
Norman sắp xếp xong công tác chiến lược, dẫn hạm đội tiến vào chiến trường, đầu tiên hắn điều khiển cơ giáp vọt vào đàn tinh thú.
Cơ giáp màu đen khí thế mãnh liệt, kiểu dáng rất lớn lại hết sức linh hoạt, đi đến đâu là máu chảy lênh láng.
Sắc mặt Norman không thay đổi, đôi mắt màu nâu sâu thẳm, ánh mắt hắn dừng ở đàn tinh thú, không có chút ấm áp nào.
Mãi đến sáng hôm sau, khi gần tới thời gian liên lạc với người cá nhỏ thì hắn mới rời khỏi chiến trường, trở về chiến hạm chủ nghỉ ngơi, để lại đám cấp dưới đang kinh sợ.
“Đã lâu rồi bệ hạ không chiến đấu một cách sảng khoái như vậy!”
Cả đám người đầu đầy dấu chấm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải bệ hạ mới bị bạo động tinh thần sao? Sao tinh thần lực lại dồi dào như thế?”
Nếu không phải tinh thần lực dồi dào thì không thể điều khiển cơ giáp trong thời gian dài như vậy.
Sử dụng cơ giáp liên tục sẽ tiêu hao tinh thần lực, người có trạng thái biển tinh thần kém căn bản không dám thao tác cơ giáp. Bởi vì rất có thể sẽ khiến tinh thần bị bạo động trong quá trình sử dụng.
Có người nhịn không được suy đoán, giọng điệu tràn đầy mong đợi: “Chẳng lẽ Viện Nghiên cứu Khoa học đã nghiên cứu phát minh ra loại thuốc thư giãn tinh thần lực kiểu mới?”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy, chắc lần này chúng ta trở về là có thể được sử dụng!”
Chỉ có mấy đội viên đội hộ vệ hoàng gia giữ kín như bưng, nghĩ thầm: Mấy người nghĩ nhiều rồi.
Bệ hạ không có thuốc thư giãn gì đó đâu, chỉ có một người cá thuần sắc thôi.
Nghĩ đến đây, đội viên đội hộ vệ lại cảm thấy ghen ghét với những đồng đội được ở lại hoàng cung.
Những ngày bọn họ không ở đó, cũng không biết người cá nhỏ hát bao nhiêu lần, mấy hộ vệ ở sân sau được truyền thêm bao nhiêu tinh thần lực.
Ở một bên khác, các hộ vệ bị ganh ghét lại cảm thấy buồn bực và nghi hoặc khó hiểu.
Vì sao người cá nhỏ không hát?
Chẳng lẽ bệ hạ rời đi nên người cá nhỏ không vui sao?
An Cẩn không biết rằng đang có người chờ cậu ca hát đến mòn cả con mắt, cậu đã luyện được một bài hát để có thể ứng phó với tình huống bất ngờ nên cũng hài lòng rồi, không có ý định sẽ tiếp tục luyện thêm.
Dù sao thì luyện hát cũng cần tiêu hao tinh thần lực, mà cậu thì còn phải luyện tập dị năng.
Sau khi Norman rời đi, trừ việc sáng tối mỗi ngày An Cẩn cần liên lạc với hắn ra thì cậu không gặp thêm bất kì người sống nào.
Tới ngày thứ năm, cậu thật sự cảm thấy rất nhàm chán, trôi nổi trên mặt nước suy nghĩ.
Khi tầm mắt nhìn tới cửa, cậu đột nhiên nghĩ ra dù đã vào ở biệt thự khá lâu rồi nhưng bản thân vẫn chưa đi ngắm nghía mấy.
Cậu ra khỏi phòng thì thấy người máy đang đứng ở cửa.
Cậu thử thăm dò rồi nhẹ nhàng di chuyển về phía bên trong biệt thự, quan sát phản ứng của người máy.
Người máy đứng tại chỗ bất động, không ngăn cản cũng không có định ôm cậu về phòng.
An Cẩn cười cười, người máy hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Norman, nó không ngăn cản vậy thì chứng tỏ Norman cho phép cậu đi dạo trong biệt thự!
An Cẩn không kiêng dè gì nữa, bò về phía căn phòng gần nhất, quyết định dạo quanh biệt thự từ gần đến xa một lần.
Sau khi ngó xong hai phòng đầu, lúc bò tới căn phòng thứ ba thì cậu ngẩng đầu nhìn bảng tên in trên cửa: Phòng để đồ.
Cậu đẩy cửa ra xem xét, diện tích phòng rất lớn, bên trong đặt đủ loại đồ vật, đồ điện thiết bị, đồ dùng gia đình đều có đủ.
Nhìn qua thấy có rất nhiều đồ là mới hoàn toàn, thậm chí còn có cái được đóng trong hộp chưa mở ra.
An Cẩn rất tò mò với đồ dùng trong thế giới này, vì thế cậu đẩy cửa ra, đánh giá các loại vật phẩm từ trái qua phải.
Khi cậu quay đầu sang bên phải thì đột nhiên khựng, sau đó bò về phía bên trái.
Nơi đó có một cái hộp lớn, bên trên hộp lớn là một cái hộp nhỏ trông khá giống hộp đựng giày.
Thứ khiến cậu chú ý chính là cái hộp nhỏ đó.
Cậu nhìn kỹ chữ viết và hoa văn trên hộp, ánh mắt sáng lên: Là mũ thực tế ảo mà cậu nhìn thấy trong phim hoạt hình.
Lúc xem video cậu rất kinh ngạc, bởi vậy ấn tượng sâu vô cùng, không thể nhận nhầm được.
Cậu nhìn chằm chằm cái hộp nhỏ hồi lâu, trong đầu thoáng xuất hiện các loại đồ ăn ngon.
Càng nghĩ càng thèm, cậu nuốt nước miếng, bò vào phòng để đồ.
Sau khi vào trong cậu xoay người, thăm dò nhìn về phía người máy đang đứng cách đó không xa, suy nghĩ một chút rồi đóng cửa lại.
Nếu người máy phát hiện cậu có hành vi khác thường thì sợ rằng sẽ báo cho Norman.
Thú cưng mà lại sử dụng mũ thực tế ảo? Quá là vô lý.
Cho nên không thể để người máy nhìn thấy!
An Cẩn chống người lên cái hộp lớn, phí chút sức lực mới lấy được hộp nhỏ.
Cậu chậm rãi ngồi xuống, cái đuôi duỗi thẳng trên mặt đất, sau khi kiểm tra bao bì thì cẩn thận mở hộp, lấy mũ sắt ra.
Đầu tiên cậu đọc qua sổ tay hướng dẫn, sổ tay chỉ có một tờ giấy hơi mỏng, cậu đọc nhưng không hiểu phần hướng dẫn sử dụng lắm, cũng may còn có hình minh hoạ.
Sau khi xem xong cậu đội mũ sắt lên, cẩn thận điều chỉnh để mũ sắt hoàn toàn khít vào đầu, sau đó dựa lưng vào cái hộp lớn, chọn ra một tư thế thoải mái.
Chuẩn bị xong tất cả, cậu đưa tay về phía cái nút bên phải ấn một cái.
Thoáng chốc trong tai cậu vang lên âm thanh máy móc: “Hoan nghênh tiến vào thế giới thực tế ảo, kiểm tra đo lường cho thấy đây là lần đầu tiên ngài tiến vào thế giới thực tế ảo, mời nhập tên đăng nhập.”
An Cẩn nhấn mở phần đăng nhập, lại trầm mặc.
Nếu so sánh với năng lực nghe nói thì khả năng viết của cậu kém hơn nhiều.
Cậu trực tiếp nhấn vào nút đã đọc, nháy mắt sau đó cậu xuất hiện trong một căn phòng trống rỗng màu trắng, đối diện là một mặt gương.
An Cẩn nhìn người trong gương, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào cặp đùi thẳng tắp thon dài kia.
Cậu sửng sốt vội vàng cúi đầu, là chân của cậu!
Trái tim đập mạnh, cậu phấn khích đến nỗi không dám tin tưởng.
An Cẩn hít một hơi thật sâu, nhấc chân đi một bước, cơ thể cậu hơi tiến về trước, chỉ là lúc đặt chân xuống có hơi lắc lư.
Một khoảng thời gian không dùng chân đi đường, hiện tại thấy không quen thuộc lắm.
Cậu kích động đi thêm hai bước, lúc này nghe được giọng nói nhắc nhở máy móc: “Kiểm tra đo lường cho thấy ngài chưa sửa đổi bề ngoài, thân phận của ngài ở thế giới thực tế ảo có thể bị nhận ra, có muốn trực tiếp tiến vào hay không?”
Trong gương, bóng dáng của cậu hiện lên, đồng thời xuất hiện một khung lựa chọn: Có / Không.
An Cẩn hoàn hồn từ trong kích động vì có được hai chân, nhìn về phía gương.
Sau khi thấy rõ diện mạo của mình, cậu kinh ngạc: Sao lại đẹp quá mức như vậy.
Tóc ngắn màu đen, cặp mắt đào hoa xanh lam, đuôi mắt hơi cong lên, đôi môi đỏ thắm cùng làn da trắng tô điểm cho nhau, liếc mắt đã thấy cực kỳ xinh đẹp.
An Cẩn bị chính mình mê hoặc, sau đó mới ý thức được hình như gương mặt này là kết hợp giữa mặt của cậu của ngày trước và người cá bây giờ.
Cậu nhìn về phía bên trái tấm gương, trên đó có rất nhiều lựa chọn, sửa đổi màu da, sửa đổi dáng mặt, sửa đổi hình dạng cơ thể… vân vân, tương tự như giao diện chỉnh sửa nhân vật của trò chơi.
Cậu đánh giá mình trong gương, cuối cùng nhìn vào đôi mắt xanh như nước, đôi mắt này không khác đôi mắt của cậu trong bộ dạng người cá.
Cảm thấy không được an toàn lắm nên cậu lựa chọn sửa đổi màu mắt.
Cậu lựa chọn màu đen, một cái khung nhỏ hiện ra: “Xin hãy đảm bảo ngài có đủ số dư trong tài khoản.”
Góc trái bên dưới khung nhỏ có hiện số dư: 0, góc phải bên dưới là nút nạp tiền.
An Cẩn:… Không xu dính túi.
Cậu thử ấn mấy lựa chọn còn lại, cái nào cũng cần tiền, ngay cả đổi tên cũng thế.
Hiện tại cậu phải cam chịu cái tên K có sẵn này.
Cậu lại nghiên cứu bảng giao diện một chút, phát hiện phương pháp che giấu bề ngoài tiện lợi nhất chính là sử dụng hình tượng ngẫu nhiên của hệ thống.
Bề ngoài rất bình thường, là kiểu liếc mắt nhìn qua chả có ấn tượng gì.
An Cẩn vô cùng rung rinh, thế nhưng giá rẻ nhất cũng mất mười tinh tệ.
An Cẩn quá mức nghèo nàn, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn trực tiếp tiến vào.
Khoảnh khắc cậu ấn vào cái nút, căn phòng biến mất, An Cẩn nhìn trái nhìn phải, thấy mình đang đứng ở một góc của ngã tư đường.
Cậu quan sát bốn phía một chút, chú ý tới phía trước bên trái có một bảng LED hình vuông, từ xa nhìn lại, hình như bên trên là bản đồ.
Cậu lập tức đi qua bên đó, bước chân quá nhanh suýt nữa thì vấp ngã.
An Cẩn: “…” Cậu đỡ tường đứng vững lại, bước chân chậm rãi đi tới.
Trên màn hình là bản đồ khu vực cậu đang đứng, góc phải bên dưới khu người mới có đánh dấu: Bạn đang ở chỗ này.
An Cẩn nhìn kỹ một hồi, đại khái hiểu sơ về vị trí xung quanh.
Đây là một thị trấn nhỏ, bên ngoài thị trấn là rừng rậm liên miên, có vẻ tương đối lạc hậu.
Cậu dọc theo ngã tư đi đến cuối đường, tiếng người náo nhiệt thoáng chốc truyền đến từ bên trái.
Quay đầu nhìn về phía đó, hai bên đường đều là các loại tiệm cơm quán ăn và tiệm ăn vặt, người lui tới trên đường rất nhiều, đa phần bọn họ đều có thân hình rất cao lớn.
Cậu đi về phía bên kia, đi không bao lâu đã đến gần một quán ăn, hương vị cay thơm bay ra từ quán ăn, sau khi cậu ngửi được, lông mày không khỏi nhăn lại.
Hương vị cay xè còn mang theo mùi hương cực nồng, thế nhưng lại có một mùi hôi không thể bỏ qua, phá hủy đi món ngon.
An Cẩn nhìn về phía quán ăn, người trong tiệm rất đông, bốn người đàn ông cao lớn đứng dựa vào cửa ăn đến mồ hôi đầy đầu.
Cậu thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi phía trước, lại nghe thấy có người nhắc tên “Norman”.
Bọn họ đang bàn luận về Norman.
Cậu vội vàng dừng lại, đứng ở cửa chăm chú lắng nghe.
“Tôi đoán không đến một tuần bệ hạ Norman sẽ trở về!”
“Đã năm ngày rồi, một tuần ngắn quá, tôi đoán mười ngày.”
“Thực lực của bệ hạ Norman rất mạnh, nói không chừng hiện tại đang trên đường trở về.”
Giọng người đàn ông rất to, ngữ khí kích động: “Mấy người không nên khinh thường bệ hạ, chẳng lẽ mấy người quên rồi sao? Mười năm trước khi bệ hạ Norman định thành lập khu phòng thủ, có bao nhiêu người cảm thấy bệ hạ đang làm chuyện hoang đường! Giờ mấy người xem, đã xây xong tận năm khu phòng thủ rồi.”
Một người khác cảm khái: “Đáng tiếc chỉ mình bệ hạ có tinh thần lực cấp SSS, hầy, nếu thêm vài tướng quân tinh thần lực cấp SSS, thêm vài người đối phó tinh thú cấp cao trong vũ trụ thì nói không chừng kế hoạch xây dựng khu phòng thủ đã hoàn thành.”
Giọng nói của một ông lão vang lên: “Hiện tại đã tốt lắm rồi, có năm khu phòng thủ, phần lớn bộ phận tinh thú đã được quân đội chuyển tới khu phòng thủ, Obis đã là tinh cầu an toàn nhất.”
“Thật chờ mong ngày toàn bộ khu phòng thủ được xây xong!”
Giọng người đàn ông hạ thấp: “Chỉ sợ hơi khó, tình trạng tinh thần lực của bệ hạ hai năm gần đây càng ngày càng kém, kế hoạch xây dựng khu phòng thủ gần như không có tiến triển.”
“Nói đến chuyện này, trước đó không lâu bệ hạ vừa mới bạo động tinh thần lực, sao lại tự mình tới tiền tuyến khu 5?”
“Nghe nói bệ hạ chỉ vì muốn trấn an lòng dân, có đi cũng không tham gia chiến đấu, tinh thần lực của ngài ấy căn bản không thể thao tác cơ giáp.”
“Khụ.” Một người ho nhẹ, “Ăn đi ăn đi, chúng ta không nên nói nhiều nữa.”
An Cẩn hơi kinh ngạc, cậu không nghe hiểu toàn bộ nhưng cũng có thể cảm nhận được bọn họ rất sùng bái Norman.
Thân phận của chủ nhân cậu, dường như không bình thường.
“Chào ngài, xin hỏi ngài muốn ăn gì sao? Đồ ăn tiệm chúng tôi vô cùng phong phú, giá cả lại vừa phải.” Một người phục vụ trông thấy An Cẩn đứng ở cửa hồi lâu, tranh thủ thời gian rảnh chạy tới hỏi thăm.
An Cẩn quay đầu, phát hiện đối phương cao hơn cậu rất nhiều, cậu ngẩng đầu ngượng ngùng cười.
“Tôi, không có tiền.”
Lần đầu dùng ngôn ngữ tinh tế để nói chuyện, vẫn còn hơi lắp bắp.
Vẻ mặt người phục vụ kinh ngạc, chỉ vào mặt cậu: “Ngài đừng đùa chứ, gương mặt này của ngài chắc phải tốn ít nhất 100 nghìn tinh tệ để chỉnh sửa ấy nhỉ?”
Tác giả có lời muốn nói:
An Cẩn: Mình phải có tiền, mình phải trở thành người giàu có.