An Cẩn lớn tiếng hỏi: “Các cậu thật sự muốn ở lại biển cả, không quay về à?”
Duệ Duệ và Linh Linh vừa bơi vừa gật đầu. Linh Linh thấy cậu theo sau, vui mừng hỏi: “An An, cậu muốn đi cùng chúng tôi hả?”
An Cẩn nhìn cả hai, thật sự không thể yên tâm, thấy dáng vẻ kiên định của họ là biết khó lòng khuyên bảo, đành nói: “Tôi đi cùng các cậu.”
Cậu tăng tốc, bơi lên phía trước Linh Linh và Duệ Duệ, hai người cá vui vẻ đuổi theo sau.
An Cẩn giải phóng năng lực cảm nhận, dẫn Duệ Duệ và Linh Linh bơi trong biển, liên tục gặp phải đám cá hung mãnh, cả ba bị đuổi bắt đến mức chạy trốn tán loạn giữa đại dương.
Cảm thấy Linh Linh và Duệ Duệ không còn đủ tinh lực, cậu liền né tránh các sinh vật nguy hiểm trong biển, đưa bọn họ đến nơi vắng bóng dân cư.
Lúc này cậu vẫn đang giải phóng năng lực cảm nhận, toàn bộ khung cảnh xung quanh hiện lên trong đầu cậu, cậu đột nhiên cảm thấy nơi này có chút quen thuộc.
“An An?” Duệ Duệ thấy cậu dừng lại, nghi ngờ hỏi.
An Cẩn cảm thấy quanh vùng biển này không có ai bèn trồi lên mặt nước, quan sát một vòng, phát hiện nơi này là một nhà máy ở ngoại thành, chợ đen bán người cá ở ngay bên dưới nhà máy.
An Cẩn nghĩ để Norman dẫn người đến đây cũng tiện, liền bảo: “Chúng ta chờ ở chỗ này đi.”
Linh Linh ngó trái ngó phải, thấy không có cá lớn thì thở phào nhẹ nhõm: “Nghe An An.”
An Cẩn dùng ngôn ngữ tinh tế nhỏ giọng thông báo: “Chúng tôi đang ở khu nhà máy ngoại thành, anh đừng lên tiếng.”
Trong chiến hạm tàng hình đang ở ngay trên đầu An Cẩn, Norman ngồi ghế phụ chăm chú nhìn người cá nhỏ trên màn hình giả lập, kìm chế cảm xúc muốn nhảy xuống đưa người cá nhỏ về, quyết định làm theo sự an bài của người cá nhỏ.
Người cá nhỏ coi người cá là bạn, nếu hắn hành động lỗ mãng khiến Linh Linh và Duệ Duệ bơi đi mất thì người cá nhỏ nhất định sẽ đau lòng.
Hắn đương nhiên có thể sử dụng biện pháp mạnh để đưa người cá đi, nhưng khi phản kháng người cá rất dễ bị thương, người cá nhỏ cũng sẽ vì bạn bè mà lo lắng.
Người cá nhỏ muốn khuyên người cá, hắn sẽ không quấy nhiễu kế hoạch của cậu.
An Cẩn lơ lửng trong nước, nhìn váy đuôi cá màu lam lấp lánh phản chiếu ánh sáng của mặt trời, cậu nhớ tới Norman là người mua váy cho cậu.
Cậu nhìn trí não, khóe môi hơi cong, xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một viên trân châu vừa to vừa tròn, đây là thứ cậu nhặt được dưới biển khi chạy trốn sự truy đuổi của cá mập.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên Norman dẫn cậu đi dưỡng tóc, lúc đó Norman mua cho cậu rất nhiều đồ chơi, còn có một món trang sức cài tóc đắt tiền bằng trân châu – có điều, cậu chưa bao giờ dùng đến món trang sức đó.
Nhưng giường vỏ trai thì ngày nào cậu cũng nằm đó ngủ, viên trân châu trong tay cậu vẫn chưa lớn bằng viên trân châu ở đầu giường vỏ trai.
“An An, cậu rất vui à?” Linh Linh nghiêng đầu, tò mò hỏi.
Duệ Duệ nói: “Nhất định là bởi đã thoát khỏi thú hai chân!”
An Cẩn “a” một tiếng, chớp chớp cặp mắt trong sáng màu xanh lam, nghi hoặc hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
Linh Linh chỉ vào môi, lại chỉ chỉ đôi mắt: “Cậu đang cười nha!”
Duệ Duệ bổ sung: “Giống hệt tôi mỗi khi nghĩ đến Linh Linh.”
“Nói bậy!” Linh Linh sửa đúng. “An An đâu có cười lố như anh, An An nhã nhặn hơn nhiều, nhưng quả thực cười ngọt ngào lắm!”
An Cẩn ngơ ngác, cuống quýt nhìn vào trí não, thấy ánh đèn xanh sáng lên thì tim lập tức nhảy loạn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
May là Norman nghe không hiểu ngôn ngữ của người cá!
Cậu áp tay lên khuôn mặt nóng bừng. Không đúng, Norman có hiểu hay không cũng không quan trọng, dù sao Norman đâu có biết cậu nghĩ gì…
Cậu mím môi, càng lúc càng thấy thẹn thùng.
Hóa ra lúc nhớ đến Norman cậu cười rất ngọt ngào ư?
“An An, cậu nóng à? Da dẻ đỏ hết cả lên rồi này.” Linh Linh lo lắng nói. “Chúng ta lặn xuống nước nhé?”
An Cẩn lắc đầu, thấy Linh Linh và Duệ Duệ đã khôi phục phần nào tinh thần, nhìn trí não, quyết định đẩy nhanh kế hoạch. Cậu đề nghị: “Chúng ta đến chỗ khác đi.”
Vì thế ba người cá lại bị hải thú đuổi theo hai lần!
Cuối cùng, An Cẩn dừng lại ở một nơi hẻo lánh, sức chịu đựng của cả ba không tốt lắm, bị rượt đuổi hồi lâu nên bây giờ ai cũng rất mệt.
An Cẩn không lo lắng chút nào, khi chạy trốn cậu đã mượn tiếng sóng che giấu để liên lạc với Norman nên biết hắn đang ở gần đó.
Sắc trời dần tối, ba người cá nổi lên mặt nước, Linh Linh cau mày tóm lấy tóc mình, thong thả sửa sang lại, nhưng vì móng tay quá dài nên không tiện.
“Hứ!” Ngữ khí của Linh Linh như thường nhưng có hơi nóng nảy.
Duệ Duệ nhíu mày, tự mình buộc tóc, nghiêm túc nhìn Linh Linh: “Linh Linh, tuy anh khó coi nhưng em cũng không thể ghét bỏ anh nha!”
Cặp mắt bạch kim của Linh Linh chớp chớp: “Em đói.”
Duệ Duệ: “Đợi một lát, anh đi bắt đồ ăn.”
Thân thủ của Duệ Duệ rất tốt, nhanh chóng bắt được hai con cá đem về. Linh Linh tóm lấy một con, há miệng cắn xuống.
Giây tiếp theo: “Ọe…” Linh Linh ném con cá ra xa. “Thật khó ăn!”
Duệ Duệ bơi đến nhặt lại con cá, cắn một miếng, mặt nhíu chặt, cũng đem cá ném luôn: “Sao lại khó ăn vậy chứ!”
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên trầm mặc.
Linh Linh thở dài: “Đột nhiên tôi thấy hơi nhớ thú hai chân.”
Duệ Duệ gật đầu phụ họa: “Tuy ngốc nhưng cũng có chỗ rất được việc.”
An Cẩn lơ đãng nhìn hai bạn nhỏ bỏ nhà đi trốn giờ lại đang nhớ mong chỗ tốt của nhà.
Cậu vốn định để Linh Linh và Duệ Duệ biết khó mà lui, không ngờ phản ứng của họ còn tốt hơn cả dự đoán của cậu.
Suy nghĩ vừa chuyển, cậu lập tức từ bỏ ý định bỏ vảy và nội tạng cá.
Người cá vốn có suy nghĩ sai lầm về nhân loại, thái độ đối xử với nhân loại cũng không quá hữu hảo, giờ trải qua những việc này, nhận ra chỗ tốt của nhân loại, có lẽ người cá sẽ thay đổi thái độ.
Bây giờ nhân loại cũng đã biết người cá có chỉ số thông minh, hai bên đều thay đổi nhận thức thì người cá và con người sẽ dễ chung sống hơn!
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi cong cong đôi mắt.
Vì thế, tối hôm nay, bữa ăn của ba người cá đều chỉ có một ít rong biển.
An Cẩn nhỏ giọng bảo: “Tôi thấy muộn nhất là ngày mai họ sẽ thay đổi chủ ý, anh về nghỉ ngơi trước đi, tôi ở đây rất an toàn.”
Norman rất thương người cá nhỏ, cậu còn chưa được ăn cơm tối, dọc đường còn bị hải thú truy đuổi. Hắn hỏi: “An An, tôi đưa em về rồi cử người bám theo bọn họ được không?”
An Cẩn chần chừ một chút, nghĩ đến việc Linh Linh và Duệ Duệ sẽ thay đổi, đáp lại: “Nếu ngày mai họ vẫn chưa đổi ý, tôi sẽ trở về.”
Nhân loại chỉ khiến Linh Linh và Duệ Duệ càng thêm cảnh giác, cậu đi theo là thích hợp nhất, dù sao cậu có dị năng, có thể bảo vệ cho họ.
Norman cũng biết thế nên không nói nữa, chỉ chăm chú nhìn người cá nhỏ trên màn hình giả lập: “An An nghỉ ngơi sớm đi.”
Ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu rọi khắp nơi, An Cẩn tỉnh lại, thấy Linh Linh đang dựa vào ngực Duệ Duệ, hai người cá mặt áp mặt vô cùng thân mật.
An Cẩn chợt cảm thấy ngưỡng mộ, cậu đưa tay sờ lên mặt, nhớ lại cảm xúc khi lòng bàn tay Norman chạm vào mặt mình.
“An An.” Thanh âm trầm thấp vang lên, An Cẩn vội vàng nhìn trí não, tim bỗng chốc đập lỡ một nhịp.
Cậu cuống quýt bỏ tay xuống, nhớ tới suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu liền thấy mặt nóng bừng, nhỏ giọng nói: “Buổi sáng tốt lành.”
“An An buổi sáng tốt lành.”
“Ai đang nói vậy?” Linh Linh đột ngột mở to mắt, Duệ Duệ cũng tỉnh lại.
Norman không lên tiếng nữa, An Cẩn bảo: “Tôi thấy hơi đói, muốn gọi các cậu dậy cùng đi tìm bữa sáng.”
“Tôi cũng rất đói.” Linh Linh nói.
Ban ngày ánh sáng tốt, y vừa liếc mắt đã nhìn thấy mái tóc hỗn loạn của Duệ Duệ, vội vàng sửa sang đầu tóc của mình một phen.
Linh Linh nhìn chằm chằm mái tóc hồi lâu: “Tôi muốn về tìm thú hai chân.”
Duệ Duệ ôm cái bụng trống rỗng: “Tôi cũng muốn.”
Hai người cá nhìn An Cẩn bằng đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt chờ mong.
An Cẩn thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ hẳn lên, cậu còn đang lo phải mất một thời gian nữa họ mới chịu đổi ý.
Linh Linh nhìn biển rộng, chun mũi: “Dù ở ngoài đại dương, tôi cũng không thể muốn đi đâu thì đi đó.”
Duệ Duệ: “Kỳ thật nhà của thú hai chân cũng khá tốt.”
An Cẩn bỗng nhiên nhớ tới một từ ngữ hiện đại cậu từng nghe qua: Tự vả.
Cậu cũng có chút gấp gáp: “Chúng ta quay về đi, để tôi liên hệ người… thú hai chân tới đón chúng ta.”
Linh Linh và Duệ Duệ lập tức gật đầu: “Được!”
Duệ Duệ chờ mong nhìn An Cẩn: “An An, cậu sẽ nói với thú hai chân để họ không chia cách chúng tôi nữa chứ?”
An Cẩn: “Tất nhiên.” Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cậu trở nên nghiêm túc: “Có điều, các cậu phải làm một việc, đó là hãy kể lại những gì các cậu đã trải qua cho các người cá khác nghe để họ biết đại dương vô cùng nguy hiểm và hiểu đồ ăn thú hai chân đưa cho chúng ta tốt thế nào.”
Cả hai: “Được!”
An Cẩn nhẹ nhàng thở phào, cảm nhận được trên không có vật thể đến gần bèn ngẩng lên nhìn thì thấy một chiến hạm màu xám bạc nhanh chóng hạ xuống, khi sắp chạm tới mặt biển mới dang hai bên cánh ra, tạo thành một cái sân rộng rãi trên mặt nước.
Mắt An Cẩn phút chốc sáng lên, là chiến hạm hai hình thái!
Cậu dựng đứng người, thẳng lưng nhìn chiến hạm, chờ khi nó hoàn thành việc biến hình liền bơi đến.
Cảm thấy càng lúc càng gần Norman, tim cậu không chịu khống chế mà nhảy loạn, cậu nhìn lên sân.
Norman mặc quân trang nghiêm nghị bước tới, sau lưng hắn là người chăm sóc của Duệ Duệ và Linh Linh.
An Cẩn bơi tới bên cạnh, bám vào thành sân, mỉm cười vẫy tay: “Norman!”
Đối diện với cặp mắt màu xanh lam lóng lanh của người cá nhỏ, tâm can Norman mềm nhũn, trông thấy cái áo thun tả tơi của cậu lại thấy đau lòng.
Hắn nhanh chóng đi đến, ngồi xổm trước mặt người cá nhỏ, không dám đường đột ôm lấy cậu, chỉ nhìn cậu một lượt: “Không bị thương chứ?”
An Cẩn lắc đầu: “Không,” cậu cắn cắn môi, có vẻ ngượng ngùng, “nhưng mà hơi đói.”
Ánh mắt Norman rơi xuống cái áo thun rách nát, nhìn một mảng lớn da thịt trắng nõn lộ ra, hắn không khỏi cau mày.
An Cẩn vô thức mím môi, ngón tay siết chặt.
Cậu nhỏ giọng: “Có phải anh giận rồi không?”
Chân mày Norman giãn ra, hắn xoa đầu người cá nhỏ: “Không, An An làm rất tốt, em đã giúp họ nhận ra họ không có năng lực sinh tồn nơi hoang dã. Sau khi tự mình trải nghiệm, họ sẽ không dám có ý định như thế nữa, làm vậy còn tốt hơn việc trực tiếp khuyên can họ.”
An Cẩn thở phào nhẹ nhõm, âm thầm tự nhủ sẽ ngày ngày nhắc lại cho Duệ Duệ và Linh Linh nhớ kĩ những gì họ đã trải qua ngoài biển.
Norman chậm rãi cởi áo khoác quân phục.
An Cẩn sửng sốt, hàng mi run rẩy, lắp bắp nói: “Anh, anh làm gì thế?”
Norman cởi áo, khoác áo lên vai người cá nhỏ, chỉnh lại cổ áo để phần cổ người cá nhỏ không bị lộ ra dưới lớp áo rách nữa.
An Cẩn cảm nhận được độ ấm từ trên áo truyền tới, trong lòng khẽ động. Cậu nhớ lại lúc đầu cậu không mặc áo thì Norman cũng không thấy có vấn đề gì.
Khóe môi bất giác hơi hơi nhếch lên, cậu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
“An An không cần khách khí.” Norman vươn tay bế người cá nhỏ lên.
An Cẩn vội vàng nắm lấy vạt áo hắn, nhìn về phía người chăm sóc Linh Linh và Duệ Duệ.
Garrot đang cùng Tạ Ly trấn an Duệ Duệ và Linh Linh, giọng Garrot rất lớn: “Cậu nghĩ xem, đang yên lành nhảy xuống biển làm gì? Có chuyện thì từ từ thương lượng chứ! Hiệp hội bảo vệ người cá còn tưởng tôi hành hạ cậu!”
Ngữ khí của hắn thô bạo nhưng lại mang theo chút ủy khuất.
Tạ Ly kiểm tra thân thể Linh Linh, xác định cậu không bị thương mới thở phào.
An Cẩn nói với Garrot và Tạ Ly: “Duệ Duệ cùng Linh Linh đã kết thành bạn lữ, họ không muốn bỏ đi mà chỉ không muốn bị chia cách mà thôi, tốt nhất là các anh từng tách họ ra.”
Garrot: “Duệ Duệ là ai?”
An Cẩn: “Là Đại Hồng nhà anh đấy.”
Garrot bừng tỉnh, khó trách Mục Thần bảo hắn đổi tên!
Tạ Ly nhìn người cá kim sắc, thử gọi: “Linh Linh?”
Linh Linh căn bản nghe không hiểu, nhưng thấy thú hai chân nhà mình thì thái độ không hung dữ như trước nữa: “Đói!”
Norman cúi đầu nhìn người cá nhỏ: “Có thể đi được chưa?”
An Cẩn gật đầu, sau khi vào trong chiến hạm, cảm nhận được tầm mắt nóng rực của mấy anh lính, cậu nghiêng đầu trốn vào trong ngực Norman.
Đôi mắt màu nâu của Norman quét qua mấy anh lính đang vây xem, bọn họ lập tức thu hồi tầm mắt.
Garrot và Tạ Ly cũng nhanh chóng ôm Duệ Duệ và Linh Linh vào trong chiến hạm.
Trong phòng ăn nằm giữa chiến hạm đã sớm bày đầy những thứ người cá thích ăn, Duệ Duệ và Linh Linh vội vàng gặm lấy gặm để.
“Tôi đã bảo cứ trực tiếp bắt về rồi mà, xem họ đói tới mức nào kìa!” Garrot đau lòng nhìn Duệ Duệ.
Lòng An Cẩn khẽ động, ánh mắt chuyển từ con cua lớn sang Norman.
Nhất định là vì cậu nên Norman mới không đồng ý trực tiếp bắt Duệ Duệ và Linh Linh về.
Norman thật sự quá tốt, quá khoan dung với cậu.
Cậu nên tin tưởng Norman nhiều hơn.
Vây đuôi của cậu hơi uốn cong lên, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ, có lẽ Norman sẽ tiếp thu được chuyện cậu có thể biến thành người.
Nghĩ tới đây, nhịp tim của cậu có phần mất khống chế, trong lòng vừa lo lắng vừa chờ mong.
“Không thích à?” Norman thấy cậu không ăn, dò hỏi.
An Cẩn lắc đầu: “Thích.”
Cầu dồn sức lên đầu ngón tay, xòe móng tay ra, thuần thục tách thịt cua.