Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 83



Mấy ngày nay là ngày khai giảng chào đón tân sinh viên, các câu lạc bộ sinh viên đều dựng lều nhiệt liệt chiêu mộ các bạn sinh viên mới.

Ngoài giờ đi học tan học, hơn một nửa thời gian ngoại khóa của Giang La đều đặt hết vào nhóm nhảy đường phố ME, hoặc là tới khu vực trượt ván trên quảng trường chơi Land Surfboard.

Sau đó, đội trưởng đội tranh luận của đại học A nghe ngóng được thành tích của Giang La: dẫn đội hùng biện của họ đi chiến đấu khắp Hồng Kông và Ma Cao, không có lấy một địch thủ, vì vậy vội vàng gửi thư mời, thậm chí còn tự tay đưa cho cô, hy vọng Giang La sẽ tham gia đội hùng biện.

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Cuộc sống của Giang La vẫn đầy đủ và phong phú như lúc còn ở trường Đại học Hồng Kông.

Thỉnh thoảng trên quảng trường sẽ có hoạt động của câu lạc bộ Sủng Ái, Giang La đều cố gắng cúi đầu né tránh, thỉnh thoảng đuôi mắt liếc thấy bóng dáng quen thuộc kia, cô cũng không dám dừng lại nhìn kỹ.

Nói sao thì… Ít nhiều gì bọn họ cũng đã từng có tình cảm với nhau.

Sợ gặp mặt nhau rồi không biết phải đối mặt như thế nào.

Kỳ Thịnh đang học đại học năm thứ ba, bình thường việc học tập và công việc đều rất bận rộn, ngoài việc làm game hàng ngày ra, anh còn phải lo cho công ty nhà mình, ông cụ thường xuyên gọi anh tới tham gia dự thính những cuộc họp quan trọng hoặc là đi gặp khách hàng, rèn luyện năng lực kinh doanh và quản lý công ty cho anh.

Mấy ngày câu lạc bộ đang tuyển người mới kia, ngày nào lúc hoàng hôn chạng vạng tối cũng là lúc quảng trường náo nhiệt nhất, Kỳ Thịnh cũng sẽ thay đổi truyền thống không lộ mặt của năm trước, xuất hiện bên gian hàng tuyển thành viên mới của câu lạc bộ Sủng Ái.

Mấy con mèo nhỏ có tính cách sáng sủa như Trà Trà, Cầu Mập và Quýt Bự lười biếng gục xuống bàn, còn có một con mèo nhỏ chưa đủ ba tháng tuổi quấn quýt đứng trên bả vai anh, thu hút ánh mắt thích thú và hâm mộ của vô số cô gái.

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Trò chơi “Trường học mèo con” thịnh hành trên cả nước, mấy cô gái đều phát cuồng với trò chơi này, cho dù có rất nhiều nữ sinh trong trường chưa từng gặp Kỳ Thịnh nhưng tên của anh chắc chắn giống hệt như sấm đánh bên tai.

Nhân vật truyền kỳ này mấy ngày chào đón tân sinh viên đều trấn giữ câu lạc bộ Sủng Ái, làm công việc chào đón tân sinh viên.

Bên cạnh gian hàng xếp thành một hàng dài cực kỳ nhộn nhịp.

Với mỗi một bạn sinh viên tham gia câu lạc bộ, Kỳ Thịnh đều sẽ đích thân vẽ một tấm thiệp nhỏ hình con mèo trong “Trường học mèo con” tặng bọn họ. Chưa đầy một phút, chỉ với mấy nét phác họa đơn giản, một con mèo con rất hoạt bát, sống động, mềm mại và dễ thương đã hiện ra trên giấy.

Vẻ ngoài của mèo con của mỗi người đều không giống nhau, mỗi tấm thẻ đều là độc nhất vô nhị.

Kỳ Thịnh ngồi bên gian hàng tuyển thành viên, mặc áo sơ mi trắng, quần thể thao đen, mang theo bầu không khí của biển cả nhẹ nhàng khoan khoái ngày hè, nước da trắng lạnh, đường nét gương mặt anh tuấn, khung xương đẹp, quả nhiên là dáng vẻ của một đàn anh nam thần tươi sáng.

Nhìn thấy có bạn đi tới, anh đưa thẻ lên, khóe môi cong lên nở một nụ cười dịu dàng, giống như một ly nước lọc tinh khiết.

Mỗi lần Giang La xách ván trượt đi qua hội nhóm câu lạc bộ đều có thể thấy các bạn cùng trường đang hưng phấn chia sẻ thẻ của mình, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Sau đó gần như tất cả sinh viên nữ trong trường đều có một tấm thẻ mèo, thậm chí ngay cả những bạn học của Giang La cũng chia sẻ cho nhau tấm thẻ ký họa hình mèo nhỏ của riêng mình.

“A, con mèo chiêu tài này của cậu dễ thương quá đi!”

“Mèo nhỏ của cậu lộ bụng ra nhìn ngoan quá, chúng ta đổi được không.”

“A… Tớ muốn có cả hai cơ.”

“Làm người không nên tham lam như vậy!”

Giang La tò mò lại gần, quả nhiên con mèo nhỏ trên tấm thẻ rất sinh động, đang nằm trên đất với tư thế vô cùng đáng yêu, quả thật khiến người ta vô cùng yêu thích.

Trong lòng Kỳ Thịnh giống như có một cô công chúa nhỏ, luôn giỏi vẽ mấy con thú nhỏ đáng yêu, tràn đầy trái tim thiếu nữ.

Mà phía dưới mỗi tấm thẻ đều có một dòng chữ…

“Nhớ em~”

“Nhớ em” là lời thoại kinh điển trong “Trường học mèo con”, mỗi lần qua ải đều sẽ có một con Husky ngốc nghếch nhảy ra nói một câu “Nhớ em~”

Giọng điệu dễ thương, giọng điệu mạnh bạo, còn có giọng điệu mất kiên nhẫn và giọng điệu lười biếng khi vừa mới tỉnh ngủ… Đều đáng yêu không chịu nổi.

Câu “Nhớ em~” này thậm chí còn trở thành từ ngữ thịnh hành, lúc các cô gái gặp mặt đều sẽ học theo giọng nói của Husky, nói với nhau một câu…

“Nhớ cậu quá đi~”

Đây gần như trở thành một trào lưu, vì vậy bất kể là ở trường Đại học Hồng Kông hay Đại học A, Giang La đều nghe thấy vô số cô gái nói bên tai cô: “Nhớ cậu quá!”

“Giang La, cậu có thẻ mèo nhỏ không?” Có bạn nữ lại gần cô, lấy thẻ của mình ra: “Xem xong có thể trao đổi với nhau đó.”

“Tớ không có.”

“Hả, sao cậu lại không có, cậu muốn có không, tớ tặng cậu một tấm. Đàn anh Kỳ Thịnh chỉ vẽ trong mấy ngày hôm nay thôi, sau này chưa chắc đã có được, nghe nói là phúc lợi của tân sinh viên.”

“Cảm ơn cậu!” Giang La nhận lấy thẻ vẽ mèo cô bạn đưa cho.

“Vậy cậu đã tham gia câu lạc bộ Sủng Ái chưa?”

“Tớ chưa tham gia.”

“Mau đi đăng ký đi! Không phải cậu thích chơi “Trường học mèo con” nhất sao, sao có thể không tham gia vào câu lạc bộ Sủng Ái được chứ! Câu lạc bộ này cực kỳ dễ thương, mèo con dễ thương, mấy em gái trong câu lạc bộ cũng rất dễ thương, đương nhiên dễ thương nhất vẫn là Kỳ Thịnh, chủ tịch câu lạc bộ, ha ha ha, cậu ấy đúng là chàng trai dịu dàng nhất mà tớ từng gặp đấy!”

“Ừm…”

Dịu dàng.

Trước kia Kỳ Thịnh là ngỗ ngược, ngang tàng, cố tình làm bậy, chẳng có tí liên quan nào đến hai chữ dịu dàng.

Trước kia anh đã từng làm bao nhiêu cô gái phải khóc, đếm cũng không đếm hết.

Đổi tính rồi à.

Chuông vào học vang lên, cô bạn nắm tay Giang La, lại nói với cô: “Thật đó, thật đó… Nhất định phải tham gia câu lạc bộ Sủng Ái, chúng ta cùng nhau đăng ký tham gia câu lạc bộ đi.”

Mấy ngày nay đã có bảy tám bạn nữ chào mời câu lạc bộ Sủng Ái với cô rồi.

Cho dù bọn họ không biết gì về quan hệ giữa Kỳ Thịnh và cô nhưng Kỳ Thịnh vẫn luôn có thể dùng đủ mọi cách thức kỳ lạ xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Có điều Giang La chống cự hết lần này đến lần khác.

Anh càng điên cuồng tìm kiếm cảm giác tồn tại, cô càng phớt lờ câu lạc bộ Sủng Ái.

Không đi ngang qua đó một lần nào.

Kỳ Thịnh vẽ thẻ mèo trong gian hàng chiêu mộ thành viên mới của câu lạc bộ, tay mỏi đến mức sắp không nhấc lên nổi nữa, vẽ mấy ngày liền mà người muốn gặp vẫn không tới.

Trong lòng anh ít nhiều cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Cố ý tránh mặt anh à?

Cũng đúng, cô có bạn trai rồi mà.

Nhưng cho dù không thể làm người yêu nữa, làm bạn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cô không muốn gặp anh sao?

Cô không nhớ anh.

Nhưng anh rất nhớ cô, rất nhớ rất nhớ cô.

Mập nhìn dáng vẻ thất thất của Kỳ Thịnh, đương nhiên biết mấy ngày nay anh làm nhiều việc như vậy là vì điều gì.

Cô gái mũm mĩm kia vậy mà lại trụ được.

Nếu đổi lại thành năm đó, dựa vào việc cô thích Kỳ Thịnh nhiều như thế nào, biết Kỳ Thịnh làm tất cả những chuyện này đều là vì muốn gặp cô còn không cảm động đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng nhào tới, ôm anh thật chặt sao.

Chẳng lẽ cô thực sự thích người khác rồi?

“Cậu nhớ cô ấy như vậy, cô ấy không đến thì cậu không biết đường đi tìm cô ấy à?” Mập uống một ngụm soda, nhìn Kỳ Thịnh đang cúi đầu vẽ mèo ở bên cạnh: “Sinh viên trao đổi năm ba học viện nghệ thuật, không phải là cậu chưa nghe kỹ tên lớp đấy chứ?”

“Không đi.”

“Tại sao lại không đi?”

Kỳ Thịnh đặt bút xuống, đôi mắt hồ ly hẹp dài hơi rũ xuống: “Tôi không có hứng thú với bạn gái của người khác.”

“Cậu cứ mạnh miệng đi.”

Bên kia, em gái đeo kính trưởng bộ phận tuyên truyền nâng gọng kính thật dày, hỏi Mập: “Phó chủ tịch, chủ tịch câu lạc bộ chúng ta đang chờ ai à?”

“Ừ, bạn gái cũ của cậu ấy.” Mập cười xấu xa nói: “Ánh trăng sáng ở trong lòng.”

“Cho nên con mèo nhỏ mà Husky trong “Trường học mèo con” muốn tìm không phải là… Ánh trăng sáng của chủ tịch câu lạc bộ đấy chứ!”

“Thông minh đấy!”

“Như vậy là chủ tịch câu lạc bộ đang cố gắng thu hút người ta để quay lại gặp anh ấy sao?”

“Nếu không em cho rằng mấy ngày qua cậu ấy vẽ hình trên thẻ đến ê cả tay là để làm gì?”

Mập cười nói: “Đây không phải là đang điên cuồng tìm kiếm cảm giác tồn tại sao, bây giờ các nữ sinh trong trường cơ bản mỗi người đều có một tấm thẻ mèo rồi, mỗi ngày gặp nhau chào hỏi đều là “Nhớ cậu, nhớ cậu” nhưng cũng không thấy cô gái mũm mĩm ấy động lòng.”

“Vậy tại sao chủ tịch không chủ động đi tìm cô ấy?”

“Chủ tịch câu lạc bộ các em là một người cố chấp như thế đấy, lúc trước bé heo tỏ tình…” Mập nhớ lại tình cảnh lúc đó: “Cậu ta ám chỉ đến mức khen cách phối đồ, khen khí chất, hận không thể khen mỗi một cọng tóc sợi lông của người ta một lần, nhưng lại không muốn chủ động mở lời trước, muốn người ta thổ lộ trước cơ.”

“Chậc.” Em gái đeo kính sờ cằm, phân tích: “Biểu hiện của chủ tịch là đang thiếu cảm giác an toàn, kết hợp với thuộc tính cung Sư Tử của chủ tịch, là kiểu người nhạy cảm lại kiêu ngạo.”

Kỳ Thịnh lạnh lùng liếc bọn họ: “Rãnh rỗi như vậy? Đến sân tập chạy hai mươi vòng rèn luyện thân thể đi.”

Mập và em gái đeo kính lập tức ngồi thẳng lại, im lặng không lên tiếng.

Một lát sau, em gái đeo kính nhích lại gần, hỏi Kỳ Thịnh: “Chủ tịch, nói em nghe đi, ánh trăng sáng của anh thích gì? Em nghĩ cách giúp anh.”

“Mèo.”

“Mèo, chỗ chúng ta có rất nhiều mèo, hình như vẫn chưa đủ sức hấp dẫn.”

Mập vui vẻ hớn hở nói: “Cô ấy còn thích ăn đậu hũ thối, ha ha ha, anh Thịnh, hay là cậu đừng vẽ nữa, chúng ta trải sạp chiên đậu hũ thối trước cửa câu lạc bộ, tỷ lệ hấp dẫn cô ấy tới còn cao hơn.”

Kỳ Thịnh giơ chân lên đạp anh ấy, Mập vội vàng né tránh.

“Vậy…” Em gái đeo kính suy nghĩ một lát: “Cô ấy có thích ngôi sao nào không, không phải chúng ta đã mượn dàn âm thanh cực kỳ chất lượng từ học viện sao, hát cho cô ấy nghe thì sao?”

“Cô ấy thích Vương Tâm Lăng.” Mập cười nói: “Thích sự ngọt ngào của cô ấy.”

“Chủ tịch! Anh hát bài hát của “giáo chủ ngọt ngào” cho cô ấy nghe đi! Em không tin cô ấy có thể nhịn được không đến.”

Đầu ngón tay thon dài của Kỳ Thịnh búng ra, bút chì bay ra ngoài: “Tôi còn chưa bị điên.”

Anh tuyệt đối không hát.

Thà chết còn hơn.

Ngày hôm sau, Lục Thanh Trì gửi cho Giang La mấy bài đăng quảng cáo tìm người ở ghép.

Giang La đạp ván trượt cực ngầu, xoay người xách ly nước đến khu vực nghỉ ngơi, uống một ngụm lớn, ngồi dưới bóng cây xem ảnh anh ta gửi tới.

Lục Thanh Trì: “Rất nhiều nhà đều cấm nuôi thú cưng, chỗ cho phép nuôi thú cưng thì điều kiện sống không tốt lắm, chỗ điều kiện tốt thì lại quá xa trường học.”

Lục Thanh Trì: “Anh tìm được một chỗ không tệ lắm, cách trường học chưa đầy một kilomet, là một căn dạng chung cư mini, rất lớn, diện tích hai tầng khoảng hai trăm mét vuông, sạch sẽ gọn gàng. Chủ nhà có rất nhiều yêu cầu, không được dẫn bạn về, không cho phép uống rượu ở khu vực công cộng, gọn gàng ngăn nắp gì đó, nói ra một đống yêu cầu, có vẻ là một người rất chú trọng mọi chuyện, tiền thuê nhà là ba nghìn một tháng nhưng quan trọng nhất là cho phép nuôi thú cưng, chủ nhà cũng nuôi thú cưng.”

Giang La cân nhắc, mặc dù tiền thuê nhà hơi đắt nhưng điều kiện sống này đúng là không thể bắt bẻ được, cô so sánh với những căn nhà khác được Lục Thanh Trì lọc ra cũng cảm thấy phong cách và điều kiện của căn nhà này tốt nhất, không buồn để mắt đến những nhà khác.

Thật ra thì thuê riêng một căn cũng được nhưng cô sợ ma, cho nên ở ghép với người khác vẫn là tốt nhất.

Bé heo mập: “Chọn căn này đi, cảm ơn anh.”

Lục Thanh Trì: “Chắc chắn là nhà này đúng không, vậy anh đóng tiền cọc nhé? Mà em có muốn đi xem phòng không?”

Bé heo mập: “Không cần, ký xong hợp đồng em sẽ chuyển đến luôn.”

Lục Thanh Trì: “Ok.”

Đúng lúc này, giai điệu bài hát vui vẻ cảm động [Yêu anh] từ quảng trường câu lạc bộ truyền tới, không ít người bị hấp dẫn tới, dừng trượt ván, nhìn sang bên kia.

Có mấy cô gái như phát điên, gào to chạy về quảng trường bên kia…

“Trời ạ, Kỳ Thịnh hát kìa!”

“Thật hay giả thế? Hát ca khúc ngọt ngào như vậy?”

“Mau đi xem thử, đúng là bùng nổ mà.”

Chân mày Giang La nhíu chặt lại, xách ván trượt ra khỏi đường đua, đạp lên ván trượt lưu loát xuyên qua đám người, men theo giai điệu đi tới trước gian hàng của câu lạc bộ Sủng Ái.

Một chân đạp xuống đất, cô xoay một vòng, dừng lại, nhìn về phía đám người đang chen lấn nhau ở giữa.

Lại thấy khoảng đất trống bên cạnh câu lạc bộ có mấy cô gái mặc đồng phục JK dễ thương, đang nhảy theo nhịp điệu ca khúc “Yêu anh”.

Mà chàng trai đứng giữa bọn họ lại… Thật sự là Kỳ Thịnh!

Lại thấy anh mặc áo sơ mi trắng giống các bạn nữ xung quanh, phối với quần đen dài, mấy cúc áo mở ra, để lộ cái cổ thon dài trắng nõn, giống như anh chàng nhà bên xinh đẹp.

Không chỉ hát mà anh còn khẽ nhảy theo động tác của mấy cô gái đằng sau…

“Nếu như anh bỗng nhiên hắt hơi vậy chắc chắn là em đang nhớ anh đó, nếu như nửa đêm bị điện thoại đánh thức, à đó là vì em quan tâm anh thôi.”

Em gái đeo kính cười điên, chạy lên sân khấu đeo lên đầu Kỳ Thịnh một đôi tai thỏ bông xù màu hồng.

Chân mày Kỳ Thịnh nhíu càng chặt hơn, cầm tai thỏ muốn vứt đi nhưng nghĩ đến việc có lẽ người nào đó đang ở ngay dưới sân khấu nhìn, anh cố nén khó chịu, đeo cái tai thỏ kia tiếp tục vừa hát vừa nhảy…

“Thích được đùa giỡn trong vòng tay của anh, thế giới của anh là một tòa lâu đài, trên hình dán có đầy ký tự trái tim, dán lên điện thoại để mỉm cười với anh.”

Rõ ràng là động tác rất thiếu nữ nhưng anh nhảy lại không thấy kỳ lạ chút nào, xoay người ngoắc chân, lộ ra một loại cảm giác ngốc manh vừa biết nhảy vừa không biết nhảy.

Mấy cô gái mặc JK khoác vai anh, anh chậm rãi làm một động tác ngồi xuống chào rất đẹp mắt, vui vẻ đến bùng nổ, toàn bộ hình ảnh đều vô cùng dễ thương.

Ngày nào cũng bày ra gương mặt thối, cảm giác tương phản kéo đến tối đa.

Gần như tất cả mọi người đều sôi trào, tiếng hét chói tai sắp át luôn cả tiếng nhạc…

“Trời ạ, Kỳ Thịnh đang hát [Yêu anh]!”

“Tôi điên rồi! Tôi điên thật rồi, sao cậu ấy có thể dễ thương như vậy a a a a!”

“Cứu với, tôi sắp lên cơn đau tim luôn rồi.”

“Sao cậu ấy còn nhảy giỏi hơn các bạn nữ được luôn vậy, tôi điên luôn rồi!”

Giang La nghe anh hát, ngọt ngào đến mức đau cả tai.

Nhiều năm không gặp, có phải anh… Có thêm mấy sở trường kỳ quái gì rồi không.

Dễ thương quá.

Dễ thương y như Giang Mãnh Nam vậy.

[Yêu anh] là hạnh phúc Giang La vĩnh viễn không thể từ chối.

Sau khi anh nhảy xong, Giang La không do dự nữa, xách ván trượt đi về phía anh, muốn chào hỏi anh một cách tự nhiên.

Không ngờ Kỳ Thịnh túm cổ áo, đi thẳng qua người cô.

Giang La:?

Giang La mở to mắt quay đầu, lại thấy anh khó chịu khoác cặp sách màu đen lên vai, nói với Mập ở bên cạnh: “Đi thôi.”

“Không đợi bé heo à?”

“Cô ấy không tới.”

Kỳ Thịnh đeo cặp sách, tháo tai thỏ xuống, ném cho Mập, đi sát qua bên người cô…

“Nếu như còn làm chuyện này nữa thì hai chữ Kỳ Thịnh của tôi sẽ viết ngược lại.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.