Trung tâm thương mại ở thời đại này theo Nhiếp Chấn Bang thì đây chỉ là hình thái sơ cấp của bách hóa mà thôi. So với những bách hóa siêu cấp ở sau này, trung tâm thương mại loại lớn căn bản không thể so sánh. Còn về trung tâm thương mại loại hình lớn diện tích trên trăm nghìn thậm chí mấy trăm nghìn mét vuông đó, càng không cần nói.
Thấy vẻ mặt Dương An Bang và Tiếu Nhã Lệ mơ hồ, Lúc này Nhiếp Chấn Bang có cảm giác như truyền đạo, hắn giải thích:
– Đó vẫn không phải là trung tâm thương mại thực sự. Trong ý tưởng của em, trung tâm thương mại của chúng ta không những phải có các đồ như quần áo, giày mũ, đồ chơi này đó. Trung tâm thương mại của chúng ta nên là một nơi tổng hợp của ăn, mặc, ở, hoạt động. Hơn nữa, trung tâm thương mại của chúng ta cần khác biệt với đa số cửa hàng mua sắm hiện có, chúng ta phải đi theo con đường cao cấp hóa.
Lại là một danh từ mới, Tiếu Nhã Lệ nghe thấy như là lọt vào trong sương mù, nhưng vẻ mặt Dương An Bang lại giống như là có suy nghĩ.
Nhiếp Chấn Bang thầm thở dài, người này đúng là người so với người thật sự là tức chết người. Thiên phú của Dương An Bang quả nhiên không phải là dựa vào bối cảnh và sự thổi phồng mà có, người này thực sự là có bản lĩnh.
Đi con đường cao cấp hóa, đó không phải là khởi xướng cuộc sống sa đọa của giai cấp tư sản sao? Điều này khiến Dương An Bang có chút do dự, mặc dù Dương gia cũng là lực lượng trung kiên của phái cải cách, nhưng, bước một bước lớn như vậy, Dương An Bang cũng có chút thấp thỏm, lập tức hỏi:
– Chấn Bang, con đường cao cấp hóa tôi hiểu, có phải là mua thứ quý nhất, nhưng điều này sẽ không tạo nghi ngờ về một loại giai cấp tư sản chứ? Ngoài ra, trong thủ đô có năng lực tiêu dùng này sao?
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, thời đại này, cải cách mở cửa mặc dù mới khởi bước được mấy năm, các địa phương khác trong nước có lẽ chưa có năng lực tiêu dùng này. Tuy nhiên, thủ đô và Thượng Hải, hai nơi này lại là nơi hoàn toàn không cần lo lắng, đặc biệt là thủ đô. Đây là nơi tập trung quyền lực quốc gia, thời đại này, người thu nhập cao nhất gần như đều tập trung ở đây. Nếu thủ đô không có năng lực tiêu dùng, địa phương khác lại càng không thể.
Về việc sinh hoạt như giai cấp tư sản, hiện nay mà nói thì có lẽ là mạnh dạn một chút, nhưng điều này không có bất kỳ quan hệ nào với trung tâm thương mại cả mà ngược lại, Nhiếp Chấn Bang còn chuẩn bị dùng cái này để lăng xê một chút.
Nhiếp Chấn Bang lập tức khẽ cười nói:
– Nhị ca, sự lo lắng của anh em rất hiểu, nhưng anh yên tâm đi, đây tuyệt đối không có vấn đề gì.
Hôm sau, Chu Thần vô cùng vui vẻ tiến hành bàn giao sân bãi cho Dương An Bang. Cùng lúc đó, Dương An Bang cũng lập tức dặn dò người bắt đầu chuyển dời, toàn bộ đồ trong siêu thị đều chuyển đến mấy cửa hàng khác của siêu thị Ốc gia, còn một số đại lý tiêu thụ cũng không có bất kỳ sự bất mãn gì, ngược lại, bởi vì chuyện như thế có thể tiến vào siêu thị Ốc gia ngược lại còn khiến bọn họ rất vui mừng.
Tuy nhiên, khi thực sự bắt đầu hoạt động bách hóa, Nhiếp Chấn Bang mới phát hiện, lúc này muốn đi theo con đường của trung tâm thương mại cao cấp quy mô lớn, là một chuyện không dễ dàng chút nào.
Quần áo? Lúc này toàn bộ Trung Quốc vẫn chưa có nổi một doanh nghiệp nào có ý định hoàn chỉnh về vấn đề thương hiệu thì càng không nói đến quảng cáo. Đồ điện, trong cái thời đại trước mắt này, khi mà ti vi đen trắng vẫn chiếm cứ giang sơn thì các loại đồ điện đều là hàng hóa xa xỉ. Đồ trang điểm, xin lỗi, vẫn chưa nuôi dưỡng ra thị trường. Đầu năm nay, thịnh hành nhất vẫn là kem dưỡng da.
Nếu thật sự mở một trung tâm thương mại như vậy, có thể nói, trên tám mươi phần trăm sản phẩm đều cần nhập từ nước ngoài, đây là một khó khăn không nhỏ.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lắc lắc đầu, xem ra, lại cần để hai người Dương An Bang và Tiếu Nhã Lệ ra mặt rồi. Bây giờ trực tiếp đi liên hệ với nhà máy, rất rõ ràng là không kịp nữa rồi. Hơn nữa, thời đại này thông tin chưa phát triển, Internet không bằng thế hệ sau, tìm một cái gì đó ấn chuột là có thể rồi. Nói một cách khác, Versace hoặc Chanel, loại thương hiệu hàng đầu thế giới này, trong nước sợ là đến Bộ Ngoại thường cũng chưa chắc có điện thoại liên lạc, chỉ có thể là thông qua trụ sở bên ngoài của những công ty này để liên lạc thôi.
Tìm từng nhà thì không có quá nhiều vấn đề, nhưng một trung tâm thương mại, ít nhất cũng có trên trăm nhà thậm chí nhiều thương hiệu hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang lúc này trong lòng cũng đã có một kế hoạch.
…
– Nhị ca, nhị tỷ, Gia Dân, ba người xem một chút, đây là bản kế hoạch thu hút đầu tư do em viết, mọi người xem cẩn thận đi, có ý kiến gì không?
Trong phòng làm việc bên này của siêu thị Ốc gia, Nhiếp Chấn Bang lập tức đem bản kế hoạch tự mình viết đưa ra.
Đợi cho đám người Dương An Bang xem xong, sắc mặt của ba người đều có chút kinh ngạc, Dương An Bang vỗ đùi, đã đứng dậy:
– Hay, hay, thương hiệu xa xỉ hàng đầu thế giới tiến vào, Zippo, Rolex, Versace, Chanel. Được đó, Chấn Bang, những thứ này ở trong nước đều là hàng hiếm, nếu chúng ta đưa vào, cái đám ông chủ ở thành Tứ Cửu này, chỉ sợ phải điên cuồng rồi sao.
Thời đại này, những thương hiệu này người dân bình thường có thể không được tiếp xúc nhiều, nhưng trong thành Tứ Cửu, những kẻ con ông cháu cha trong hội đấy, trưởng bối trong nhà ít nhiều cũng là người ra nước ngoài nhìn thấy quen. Giống như Nhiếp gia, Dương gia, chuyện ông cụ ra nước ngoài cũng giống như cơm bữa hàng ngày, mang chút đồ về cũng coi như là bình thường.
– Quá tốt rồi, Chấn Bang, chuyện này giao cho anh, cậu của anh ở bên Bộ Ngoại giao, bảo cậu ấy giúp anh liên hệ với mấy tham tán thương vụ của đại sứ quán.
Dương An Bang lập tức đem chuyện liên hệ với quốc gia có thương hiệu ôm lấy.
Lúc này, Tiếu Nhã Lệ cũng đứng lên, cười nói:
– Vậy em cũng đi liên hệ với bên Ủy ban kinh tế đối ngoại nhé, chồng của cô em đúng lúc là người của Ủy ban kinh tế đối ngoại, với danh nghĩa của bọn họ đưa ra thư mời, em tin là những thương hiệu này sẽ có hứng thú qua đây xem.
Thấy hai người vô cùng hào hứng rời đi, thần sắc của Nhiếp Gia Dân có chút lo lắng, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
– Chấn Bang, chúng ta làm lớn như vậy sẽ không khiến ông nội tức giận chứ?
Nghe thấy câu này, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười. Giận? Ông nội sớm đã tức rồi, đến bước này sợ là đều không có hứng thú này nữa. Từ khi mình vào cửa nhà, trước tiên là bài viết khiến Nhiếp gia gặp phải nghi kỵ của phái bảo thủ, tiếp đó hai anh em Nhiếp gia đồng thời đi Quảng Đông, phải biết tỉnh Quảng Đông là khu vực nhạy cảm, không có sự đồng ý của ông nội, sợ là hai người sẽ không đi Quảng Đông. Tiếp đó, siêu thị khai trương, mình đến cửa Dương gia, tất cả điều này từng bước từng bước, Nhiếp gia vô hình chung đã bị đẩy ra ngoài vòng tròn phái bảo thủ rồi.
Lúc ở kiếp trước, sau khi đồng chí Húc Nhật nhậm chức, Nhiếp lão liền từ chức. Nhưng lần này, chức vụ của Quân ủy không điều chỉnh, điều này cho thấy, giữa ông nội và đồng chí Nam Tầm nhất định là đã có một số tiếp xúc. Hơn nữa, tâm thái của ông nội cũng đã có sự thay đổi. Hội nghị hiệp thương lần này, cũng chỉ là lại đội cho đầu Nhiếp gia thêm chiếc mũ cải cách mà thôi.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang vỗ vỗ vào vai Nhiếp Gia Dân nói:
– Gia Dân, anh yên tâm đi, Nhiếp gia lúc này đã là phái cải cách rồi.
Quả nhiên, giống như Nhiếp Chấn Bang nói vậy. Theo hành động của Dương An Bang và Tiếu Nhã Lệ, Nhiếp lão cũng không tỏ vẻ gì, dường như căn bản không biết chuyện này vậy, một lòng dồn vào trong quân đội, làm hiện đại hóa quân đội của ông.
Còn hội nghị hiệp thương lần này cũng đạt được thành công rực rỡ. Sau khi Dương An Bang đem kế hoạch này báo cáo lên Dương lão, Dương lão lập tức đem chuyện báo cáo lên chỗ đồng chí Nam Tầm. Có sự ủng hộ của đồng chí Nam Tầm, các bộ ban ngành quốc gia đều bật đèn xanh. Rất nhanh, một đoàn đại diện thương mại khổng lồ liền từ các nơi trên thế giới tập trung ở thủ đô. Dưới sự chủ trì của đích thân nhân vật số một Bộ Ngoại giao và Ủy ban kinh tế đối ngoại, đoàn đại diện đi tham quan đặc khu cải cách của Quảng Đông, tham quan sự phát triển của Thượng Hải, còn đi khảo sát thực địa tình hình kinh doanh của thủ đô. Tiến hành đánh giá cẩn thận năm cửa hàng của siêu thị Ốc gia. Sau khi tiến hành kiểm tra thăm dò thực địa đối với trung tâm thương mại Ốc gia, không ít thương hiệu đã ký kết hợp đồng nhập hàng với trung tâm thương mại Ốc gia.
Sau hội nghị hiệp thương, trong trung tâm thương mại Ốc gia vốn vắng vẻ cũng trở nên náo nhiệt, các đội ngũ trang trí của các thương hiệu nổi tiếng thế giới đều tiến vào.
– Nhị ca, rất tốt. Có sự mở đầu này, chuyện tiếp theo sẽ dễ làm hơn nhiều. Chuyện của cửa hàng và siêu thị anh đã hao tâm nhiều rồi. Đến Tết anh phải bận rộn rồi
Đứng trong hiện trường trang hoàng của bách hóa Ốc gia, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cảm khái. Kiếp trước uất ức cả đời, lần này lại đến, cũng coi là tiến bộ không nhỏ. Nhiếp gia, cũng vì tham gia của mình mà coi như tránh được kiếp nạn đầu tiên rồi.
Tuy nhiên, việc nhậm chức của đồng chí Húc Nhật đối với Nhiếp gia mà nói vẫn là một sự khảo nghiệm rất lớn, có thể vượt qua được như vậy nữa hay không, còn phải xem hai năm sau.
Dương An Bang căn bản không phát hiện ra sự khác thường của Nhiếp Chấn Bang. Lúc này, trong việc kinh doanh, thiên phú của Dương An Bang đã hoàn toàn thể hiện ra rồi. Theo kế hoạch, sau Tết, siêu thị Ốc Gia sẽ xây dựng ít nhất mười lăm cửa hàng ở Thượng Hải, Quảng Đông và các tỉnh thành phố phát triển vùng duyên hải. Đây là một thách thức mới, tuy nhiên, Dương An Bang lại có vẻ tự tin gấp trăm lần, anh mỉm cười nói:
– Ngày mai là ba mươi rồi, cậu đến sân bay đón nhà chú Nhiếp đi, Tết xong, cậu cũng đi Quảng Đông xem xem, chuyện bên đó anh giao cho cậu làm.