Ngày 28 tháng Giêng năm 87, đêm nay là đêm giao thừa.
Giờ này, Nhiếp Chấn Bang dẫn theo Nhiếp Tử Ngư đợi ở trong khu vực đỗ máy bay của sân bay thủ đô. Có xe chuyên dụng của ông cụ, đi thẳng một đường tất nhiên là không bị ngăn cản lại.
Bên cạnh, là cảnh vệ Tiểu Dương và lái xe Tiểu Trương của ông cụ. Nhiếp Quốc Uy lần này đến Việt Đông nhậm chức, không dẫn Nhiếp Tử Ngư đi cùng, có điều, sau khi nghỉ Tết lần này, có lẽ Nhiếp Tử Ngư cũng sẽ phải đi theo tới đó.
Sau khi không còn trói buộc gì, quan hệ giữa Nhiếp Tử Ngư và Nhiếp Chấn Bang cũng ngày càng thân mật hơn. Nhiếp Tử Ngư mặc một bộ áo bông, vây kín mít cả người lại, lúc này, cô bé ôm lấy cánh tay của Nhiếp Chấn Bang rất thân thiết, nhìn chiếc máy bay trên trời, dịu dàng nói:
– Anh Chấn Bang, sao cha mẹ vẫn chưa tới nhỉ. Em lạnh đông cứng cả người rồi.
Nhìn Nhiếp Tử Ngư, Nhiếp Chấn Bang yêu thương vuốt đầu Nhiếp Tử Ngư, ngay lập tức khiến Nhiếp Tử Ngư bất mãn, cô nói:
– Anh, anh đừng sờ vào tóc em, rối hết bây giờ!
Nhiếp Chấn Bang cũng cười, ở kiếp trước, quan hệ giữa hai anh em không hòa hợp lắm. Hơn nữa, sau khi hắn tàn phế, sự thay đổi trong nội tâm cũng làm cho Nhiếp Chấn Bang không để ý tới những thứ tình thân như thế này. Nhưng, sau này, khi cha mẹ đều đã qua đời, mặc dù Nhiếp Tử Ngư lạnh lùng với Nhiếp Chấn Bang, nhưng vẫn quan tâm rất nhiều tới hắn. Nghĩ tới chuyện Nhiếp Tử Ngư đã vì Nhiếp gia mà hi sinh hạnh phúc cả đời mình, Nhiếp Chấn Bang liền cảm thấy xấu hổ. Hắn thầm thề rằng, kiếp này nhất định hắn sẽ khiến cho Nhiếp Tử Ngư sống một cuộc sống vô ưu vô lự.
– Tam thiếu, máy bay đến rồi!
Lái xe Tiểu Trương ở bên cạnh nhắc nhỏ.
Là lái xe của cụ Nhiếp, dù không phải là thư ký, nhưng Tiểu Trương vẫn giữ cấp bậc. Đối diện với một đứa bé, gọi một tiếng Chấn Bang sẽ không có vấn đề gì. Nhưng, đây là chỗ thông minh của Tiểu Trương. Không coi thường Nhiếp chấn Bang vì thân phận của hắn, mà ngược lại, trong mọi việc đều giữ một quy củ nhất định, tương đương vừa đủ.
Chiếc máy bay dần dần hạ xuống, máy bay thả thang mạn xuống, Nhiếp Quốc Uy và Diệp Thục Nhàn cũng xuất hiện trong đám người. Không ít lữ khách, nhìn thấy một chiếc Hồng kỳ đậu ở bên cạnh máy bay, đều ghé mắt nhìn sang.
Vừa nhìn thấy Nhiếp Quốc Uy và Diệp Thục Nhàn, Nhiếp Tử Ngư đã bổ nhào ra, gọi to:
– Cha, mẹ! Tử Ngư rất nhớ cha mẹ!
So với một tháng trước, sắc mặt của Nhiếp Quốc Uy đã tốt hơn rất nhiều. Ở thủ đô, nơi đưa ra các quyết sách chính trị cao tầng, Nhiếp Quốc Uy đều luôn rất cẩn thận. Lần này đây, sau khi tới Việt Đông, lại có mối quan hệ của Diệp gia, ở thành phố Việt Hải, Nhiếp Quốc Uy có thể coi là như cá gặp nước. Trong cuộc đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân đầu năm tại Việt Hải, Nhiếp Quốc Uy đã bỏ được chữ “Tạm thời” trong chức của mình, chính thức trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó bí thư, Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Việt Hải.
– Ha ha, một tháng không gặp, Tử Ngư của chúng ta lại cao lên rồi. Ngày càng xinh ra.
Nhiếp Quốc Uy cười ha ha ôm lấy Nhiếp Tử Ngư.
Nhiếp Chấn Bang cũng bước tới, gọi một tiếng với hai vợ chồng Nhiếp Quốc Uy:
– Cha, dì!
Dù thay đổi thế nào, có một số việc, Nhiếp Chấn Bang vẫn kiên trì lấy. Trong lòng Nhiếp Chấn Bang, chỉ có một người mẹ, dù Diệp Thục Nhàn làm như thế nào, thứ mà hắn có thể làm, chỉ là cố gắng bù đắp cho Diệp Thục Nhàn ở những mặt khác. Nhưng, nếu muốn Nhiếp Chấn Bang gọi bà là mẹ, rất rõ ràng, điều này là không thể.
Thấy Nhiếp Chấn Bang nói vậy, sắc mặt Diệp Thục Nhàn không hề có chút gì không vui. Mà ngược lại, bà cười gật đầu, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
– Chấn Bang, thời gian gần đây, vất vả cho con rồi.
Khi đoàn người về tới nhà, Hoàng Thu Mai và Hoàng Duyệt Dung đều ra đón, ông cụ không có ở nhà, vào ngày 30 Tết, ông cụ đã tới quân đội để nói chuyện động viên binh sĩ. Còn Nhiếp Quốc Đống giờ cũng đang ở Quân khu Việt Châu. Là quân khu lớn nhất ở miền nam, năm nay Nhiếp Quốc Đống không về ăn tết được.
– Thục Nhàn, về rồi à. Mau vào đây, thời tiết ở thủ đô không như Việt Đông đâu, nếu bị cảm thì phiền lắm.
Hoàng Duyệt Dung lộ vè cực kỳ nhiệt tình.
Hoàng gia và Diệp gia thuộc về phái cải cách. Điều này khiến cho mối quan hệ giữa chị em dâu trở nên hòa hợp hơn. Nhà mẹ đẻ đều là phe cải cách, còn nhà chồng lại là phái bảo thủ. Thời gian trước, hai người sống khá chật vật. Vì Nhiếp Chấn Bang, giờ đây không khí gia đình cũng thoải mái hơn nhiều. Điều này khiến cho Hoàng Duyệt Dung cũng tốt với Diệp Thục Nhàn hơn.
Thái độ của Hoàng Duyệt Dung, khiến cho Diệp Thục Nhàn hơi bất ngờ, thời gian trước, Hoàng Duyệt Dung không nhiệt tình như vậy. Nhìn Nhiếp Chấn Bang ở bên cạnh, lòng Diệp Thục Nhàn lại càng cảm động.
Cả nhà vui vẻ ăn bữa cơm tất niên, sau đó, Nhiếp Gia Dân và Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là tụ lại với nhau. Trong phòng Nhiếp Chấn Bang, có một bàn trà, bên trên có mấy đĩa lạc và một vài món rau trộn. Bên cạnh là Mao Đài mà ông cụ được phân phối riêng.
Lúc này, Nhiếp Gia Lương cũng bước từ ngoài vào. Nhìn hai người, trên mặt Nhiếp Gia Lương nở nụ cười:
– Sao? Hai anh em trốn ở đây uống rượu, bỏ quên cả ông anh cả này sao?
Từ sau bài văn đó, mặc dù Nhiếp Gia Lương chỉ là gắn cái tên, nhưng cũng có được không ít điều tốt, giờ đây, đãi ngộ cấp trưởng phòng đã được giải quyết. Sáu tháng cuối năm nay, rất có hi vọng được thăng lên cấp phó Cục. Dù là vậy thì Nhiếp Gia Lương cũng cảm thấy hưng phấn không thôi. Phó cục trưởng 21 tuổi, đây là trường hợp đầu tiên trên cả nước.
Nhưng, là nhân viên văn phòng của ông ngoại, Phó Thủ tướng Hoàng, thứ Nhiếp Gia Lương nghe thấy nhiều nhất, vẫn là hai cái tên Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Gia Dân. Những việc hai anh em này làm, về cơ bản, Nhiếp Gia Lương đều đã biết được từ chỗ ông ngoại mình. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, xây dựng nên một doanh nghiệp có tài sản hơn một triệu nhân dân tệ. Đến ông ngoại cũng khen không dứt miệng. Ngay sau đó, suy nghĩ và cái nhìn của Nhiếp Gia Lương liền thay đổi. Đây cũng là lý do tại sao Nhiếp Gia Lương lại tìm tới đây.
– Anh cả, nói vậy là em không đồng ý đâu. Gia Dân, bê một chiếc ghế tới cho anh cả đi. Ba anh em ta cùng uống một chén.
Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức cười nói.
Nhiếp Gia Lương cũng không khách sáo, sau khi tự rót cho mình một cốc đầy, anh ta cầm cốc lên, nói với Nhiếp Chấn Bang:
– Chấn Bang, cốc rượu này, anh cả kính cậu. Cảm ơn cậu.
Nghe câu này, Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một cái, ý của Nhiếp Gia Lương, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ. Bài văn đó, mặc dù ai cũng biết không phải do Nhiếp Gia Lương viết, nhưng, dù sao thì vẫn được công bố dựa trên danh nghĩa của anh ta. Nhiếp Gia Lương cũng là người có được ưu đãi lớn nhất. Câu này, không những có ý cảm ơn, đồng thời, cũng có nghĩa là Nhiếp Gia Lương tán thành với hắn.
Ngay lập tức, Nhiếp Gia Lương cũng nhấc cốc rượu lên, cụng ly rồi nói:
– Anh cả, em cũng họ Nhiếp mà.
Nhiếp Gia Lương nghe câu này, ngớ người ra một chút, ngay sau đó cười ha ha, gật đầu nói:
– Đúng vậy, đều là người họ Nhiếp cả.
Nói xong, Nhiếp Gia Lương mỉm cười nói:
– Chấn Bang, khả năng phân tích và quan sát của cậu, anh thật sự rất bái phục. Cậu cho rằng, sau khi đồng chí Húc Nhật tại nhiệm, chính sách trong nước sẽ xuất hiện thay đổi gì không.
Đây là ý của Nhiếp Gia Lương, hay là ý của ông nội, hay ý của bác cả đây? Nhiếp Chấn Bang cũng đang đoán. Đồng chí Nam Tầm và Phó thủ tướng Hoàng nhất định sẽ không bảo Nhiếp Gia Lương hỏi những điều này. Về việc đồng chí Húc Nhật nhậm chức, có lẽ đồng chí Nam Tầm đã đoán được từ lâu. Không cần phải lo lắng. Ông nội có lẽ cũng không bảo Nhiếp Gia Lương đến hỏi, nếu muốn hỏi, ông nội nhất định sẽ đích thân tới hỏi. Là bác cả cũng không đúng lắm, nếu nói về năng lực, trong Nhiếp gia, bác là người đứng thứ nhất. Sau khi tới quân khu Việt Châu, lối suy nghĩ của bác cũng sẽ được mở mang, hoàn toàn không phải lo lắng. Xem ra, câu hỏi này là của bản thân Nhiếp Gia Lương.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
– Anh à, thay đổi thì nhất định là sẽ có. Đồng chí Húc Nhật dù sao cũng là người nghiêng về phái bảo thủ. Nhưng, em cảm thấy, chính sách tổng thể của đất nước sẽ không thay đổi đâu. Con đường cải cách mở cửa, là phương châm được quyết định trong cuộc họp đại biểu lần thứ 11. Mệnh lệnh đã đưa ra, không ai trong Đảng ta có thể thay đổi được. Đảng của chúng ta, đại diện cho lợi ích thiết thân của người dân, đại diện cho sức sản xuất tiên tiến, đại diện cho phương hướng văn hóa tiên tiến.
Vô tình, Nhiếp Chấn Bang nói ra tư tưởng của chính phủ về sau. Câu này khiến cho Nhiếp Gia Lương hơi thay đổi sắc mặt. Câu tổng kết này thật hay, người em trai này của anh ta, thật không đơn giản.
Nhiếp Chấn Bang nói xong sau, cũng ngớ người, sao hắn lại nói câu nói sau này của Thủ tướng chứ. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền thay đổi đề tài:
– Anh cả, ví dụ như thế này. Anh xem siêu thị Ốc Gia của chúng em, chỉ trong mấy tháng thôi, tại sao lại phát triển nhanh chóng được tới vậy. Là vì chúng em có người đỡ đầu sao? Tiền nằm trong túi người dân, dù chúng em có đặc quyền thế nào, cũng không thể đi cướp. Điều này cho thấy cái gì. Điều này cho thấy rằng, phần lớn người dân, có nhu cầu và ý muốn cải cách. Anh nói xem, có những điều kiện tiên quyết này, anh còn lo lắng gì nữa?
Lúc này, bên ngoài vang lên một âm thanh. Tiếng Nhiếp Tử Ngư vang lên:
– Ông nội, chúc mừng năm mới!
Nghe tới đây, ba anh em liền đứng dậy. Ông cụ trở về rồi.