Lận Minh Húc lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu xuống mau.”
Thư Vưu lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không xuống, tôi không xuống.”
“Đi xuống!”
“Không xuống!”
“Xuống mau!”
“Tôi không xuống đấy!”
Lận Minh Húc: “…”
Ánh mắt anh ngày càng lạnh, tựa như một chiếc đinh nhọn đâm xuyên qua Thư Vưu.
Thư Vưu rùng mình, nhưng cậu vẫn nằm yên bất động, chẳng hề có ý di chuyển dù chỉ một chút, tay túm chặt chăn.
Cậu thanh niên vừa mới tắm rửa xong, lại thêm bận rộn cả tối nên hơi đổ mồ hôi, hai gò má ửng hồng. Trên người cậu chỉ mặc một bộ đồ ngủ dài, lúc này đầu tóc lẫn quần áo đều rối tung, hai cẳng chân thon dài gần như lộ hết ra ngoài, trắng đến chói mắt.
Người trong cuộc thì lại chẳng hề hay biết, vẫn đang tha thiết mong chờ nhìn Lận Minh Húc, chờ đợi sự đồng ý của anh. Giống như một chú cún con đang thấp thỏm xen lẫn nỗi chờ mong, không biết chủ nhân có cho mình lên giường ngủ hay không.
Không thể không nói, nếu bỏ qua không bàn đến phần nhân phẩm của “cậu ta” thì Thư Vưu thật sự phù hợp với gu thẩm mỹ của Lận Minh Húc… Nếu không, cậu ta đã chẳng trở thành bạn trai của anh.
Từ lúc hai người quen nhau tới nay, mặc dù Lận Minh Húc chưa chạm tới mức thích hay yêu sâu sắc gì, nhưng chí ít anh cũng có ấn tượng khá tốt về Thư Vưu, bằng lòng thử hẹn hò với cậu ta.
Tiếc là…
Lận Minh Húc hít một hơi thật sâu, nhìn ra chỗ khác: “Cậu không xuống đúng không?”
“Đúng đúng!”
Thư Vưu vội vàng gật đầu liên tục, tỏ vẻ vừa yếu ớt, bất lực lại vừa đáng thương: “Tôi bị thận hư, phải có người ngủ cùng mới vào giấc được.”
Lận Minh Húc muốn nghiến răng, nhưng sự tự chủ mạnh mẽ đã khiến anh phải kìm lại.
Thư Vưu mặc nhiên nghĩ anh đã ngầm đồng ý, cậu đành kiên trì đến cùng, đặt gối xuống giường, cẩn thận chui vào ổ chăn.
Sau khi chui vào ổ chăn, cậu nhanh chóng nằm yên, dáng vẻ bình thản, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, nhắm mắt lại, cố chìm vào giấc ngủ nhanh nhất có thể.
… Giường cứng quá.
Trước nay bản thân Thư Vưu vẫn khát khao có thể trải hết mười lớp đệm lên giường, để trải nghiệm cái cảm giác chỉ cần nằm xuống sẽ lún sâu xuống giường. Nhưng giường của Lận Minh Húc chỉ có một lớp, chỉ hơi cử động thôi cũng cấn đến mức khớp xương đau nhức.
Cậu lật qua lật lại, rồi khẽ hé mí mắt phải, nheo mắt quan sát xem Lận Minh Húc đang làm gì.
Lận Minh Húc không biết chuyện cậu đang nhìn trộm, anh vẫn chuyên tâm ngồi trước bàn làm việc.
Thế là trong phòng yên tĩnh một lúc rất lâu, chỉ thỉnh thoảng có thanh âm lật giấy tờ cùng tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên.
Trong phòng không có đèn ngủ đặt đầu giường, chỉ có một cái đèn treo trần lớn. Thư Vưu rón ra rón rén bò dậy, cố gắng không phát ra âm thanh, đi về phía cửa.
Thư Vưu vừa xuống giường thì Lận Minh Húc đã phát hiện, chỉ là anh lười phản ứng lại. Thư Vưu còn tự cho là cậu chẳng gây ra chút tiếng động nào, cậu đứng sững trước cửa, vươn tay muốn dùng một ngón trỏ duy nhất để mở cửa.
Cửa phòng làm từ gỗ đặc nên khá nặng, Thư Vưu dùng sức đẩy một chút nhưng không đẩy ra được, đành phải thêm một ngón tay vào, rồi lại thêm một ngón nữa…
Sau khi thêm hết cả năm ngón tay, cậu chỉnh lại thế đứng như một chú vịt con, năm ngón tay chống vào cửa, thân trên nghiêng về phía trước, hai chân hơi dang rộng như trong tư thế đứng tấn, rồi dùng sức đẩy cửa, đẩy mạnh hơn, mạnh hơn nữa…
“… Cậu đang làm cái trò gì đấy?”
Cửa mãi không nở, rốt cục Lận Minh Húc ở sau lưng cậu cũng chú ý tới trò quái đản của cậu: “Cửa hỏng rồi hả?”
“Khụ… Tôi sợ quấy rầy đến anh làm việc.”
Thư Vưu lập tức đứng thẳng dậy, vọt ra khỏi phòng nhanh như chớp: “Tôi về phòng lấy ít đồ.”
Lận Minh Húc siết chặt tay.
Anh hít một hơi thật sâu rồi lại cúi đầu, gõ bàn phím.
Trong đầu có cả nghìn ý tưởng phải sắp xếp thành một kế hoạch. Mặc dù… nay anh đã khác, nhưng để nói giờ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thì anh vẫn còn quá nhiều việc cần phải giải quyết ổn thỏa.
Anh gom dòng suy nghĩ lại, đắm chìm trong kế hoạch kinh doanh một lần nữa. Nhưng chẳng được bao lâu, ngoài cửa lại truyền đến mấy âm thanh kỳ lạ.
Giống như có thứ gì đó đang bị kéo lê trên mặt đất, tạo ra âm thanh “soàn soạt”, “soàn soạt”, “soàn soạt”…
Âm thanh không lớn, nhưng cảm giác phiền nhiễu rất mạnh.
Lận Minh Húc không viết nổi nữa, anh đứng bật dậy, kéo mạnh cửa, nhìn ra ngoài với vẻ mặt u ám.
Anh không nhìn thấy Thư Vưu đâu, chỉ thấy một chồng chăn bông đang di chuyển.
… Nó còn đang chậm chạp bò tới.
Nhưng lại bò sai phương hướng, không đi về phía cửa mà lại đi về phía bức tường rồi đụng “rầm” một tiếng.
Dưới lớp chăn bông, chàng trai thò đầu ra, nước mắt lưng tròng: “… Đau quá.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thư Vưu không ngờ là chỉ đi lấy cái chăn bông thôi mà cậu cũng bị thương.
Trán cậu lập tức sưng đỏ một mảng, nhưng Lận Minh Húc đứng đối diện lại nhíu mày: “Đây là cái gì?”
Thư Vưu nhéo chăn bông mềm mại mà cậu đang ôm một cái, trong lòng có chút buồn bực, nhưng ngoài miệng lại ngập ngừng trả lời: “… Là chăn bông của tôi?”
Cơ mặt Lận Minh Húc khẽ giật giật: “Tôi – đương – nhiên – biết – đây – là – chăn – bông – của – cậu.”
“À.” Giờ Thư Vưu mới hiểu, cậu thành thật nói: “Đệm trên giường anh mỏng quá, không có lợi cho giấc ngủ.”
“Vừa lúc giường phòng tôi cũng không cần chăn đúng không? Nên tôi chuyển nó sang đây.”
Thấy Lận Minh Húc vẫn chẳng nói gì, cậu chớp chớp mắt, nói bổ sung: “Dù sao thì tôi cũng bị suy thận mà.”
Khóe mắt Lận Minh Húc lại khẽ co giật.
Anh quay lưng bỏ vào phòng, không hề có ý định muốn giúp. Thư Vưu đã sớm đoán trước được nên tự cậu khẽ ngâm nga, chỉnh lại hướng đi rồi bước vào phòng ngủ chính.
Trán cậu vẫn còn hơi sưng, nhưng Thư Vưu vẫn tràn đầy năng lượng. Cậu nhanh chóng trải lại hết chăn đệm trên giường để lớp đệm dày gấp ba lần, đến khi cảm thấy hài lòng thì cậu mới trải ga giường lên, đặt gối đầu xuống. Nhưng cậu đột nhiên nhận ra, trên giường chỉ còn lại một cái chăn.
Thư Vưu:…
Trách cậu, là do cậu muốn lớp đệm dưới thân phải thật êm.
Thư Vưu ôm chăn, vẻ mặt khó xử. Ở bên kia, Lận Minh Húc bị tiếng ngâm nga hát khi đang trải lại giường của cậu làm phiền đến mức viết không nổi nữa, nên anh quyết định đi ngủ luôn.
Anh sắp xếp lại tài liệu xong, vừa quay người lại đã thấy Thư Vưu ngồi ở mép giường, nắm chặt một góc chăn, sắc mặt bi thương, ánh mắt đờ đẫn, cứ như cậu vừa bị c**ng bức xong.
Lận Minh Húc nhíu mày: “Thư Vưu?”
Thư Vưu ngơ ngác đối mắt nhìn anh: “Lận Minh Húc, chỉ có một cái chăn bông, làm sao bây giờ?”
Lận Minh Húc nheo mắt lại: “Ý cậu là sao?”
Trước đó anh chỉ là thử vậy để đuổi cậu đi thôi, thế mà Thư Vưu thật sự có ý định muốn “ngủ” với anh hả?
Không được, cho dù cậu có ý đó, thì Lận Minh Húc cũng sẽ từ chối.
Ánh mắt Lận Minh Húc càng lúc càng hờ hững. Đều là chuyện đã qua, nhưng không biết tại sao khi nó xảy ra lần nữa, anh bỗng thấy trong lòng rối ren.
Anh chỉ nghe Thư Vưu rụt rè nói: “Thật ra…”
“Cậu ngủ lộn xộn lắm hả?” Lận Minh Húc cười khẩy, quả nhiên cậu có cái ý nghĩ đó.
Thư Vưu do dự một chút, lại nói tiếp: “Thời tiết tối nay cũng không quá nóng.”
Lận Minh Húc dần mất kiên nhẫn, muốn cậu nói nhanh lên, để anh có thể đuổi cậu ra ngoài.
Thư Vưu nói quanh co cả buổi, cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính: “Cho nên…”
“Chắc anh sẽ không giành chăn với tôi đâu nhỉ?”
Lận Minh Húc đen mặt, cậu ta ấp úng cả tiếng đồng hồ chỉ vì muốn hỏi chuyện này hả?
Sắc mặt người đàn ông bỗng tối sầm: “Không.”
Vẻ nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt cậu: “Thật sao? Tôi không tin.”
Lận Minh Húc buộc mình phải hít một hơi thật sâu: “… Tôi ngủ sâu giấc lắm.”
Thư Vưu vẫn lắc đầu như trống bỏi: “Không đâu, sau khi ngủ say, con người ta hay mất khống chế.”
“À?”
Lận Minh Húc nhanh chóng tìm ra lỗ hổng để đốp chát lại: “Vậy nếu cậu cướp chăn của tôi thì sao?”
Anh cười lạnh, nói: “Cậu cũng vừa nói là, sau khi người ta ngủ thường không khống chế được bản thân mà.”
Thư Vưu nói: “Tôi sẽ không làm thế.”
“Dựa vào đâu?”
Thư Vưu ăn không nói có: “Bởi vì tôi khá ngốc, Toán học đã nói là không thì nhất định là không(*)!”
(*)Toán học đã nói là không thì nhất định là không: Đây là một câu nói đùa hay được áp dụng vào những mẩu chuyện cười trên mạng. Ví dụ: “Tình bạn sẽ tan vỡ, tình yêu sẽ phai nhạt, khó khăn sẽ khiến bạn đau khổ, cuộc đời sẽ bẻ cong bạn. Chỉ có toán học sẽ không, vì “không” chỉ là “không” (số 0).
Lận Minh Húc:…
Hôm nay đúng là chẳng có nói chuyện nổi với cậu nữa.
Anh xoay người đi không nhìn Thư Vưu nữa, nhưng Thư Vưu cuối cùng cũng hạ quyết tâm hy sinh sự thoải mái dưới thân một chút, cậu kéo một tấm chăn mà cậu đã trải lên giường ra để đắp lên người mình, xếp chồng hai chiếc chăn bông ở giữa giường lớn.
Chỉ là làm theo cách này thì chiếc giường vốn rộng hai mét có thừa lại có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, nếu chia đều thì không gian cho mỗi người cũng không nhiều.
Lận Minh Húc thầm hít một hơi thật sâu… Ngày mai, ngày mai nhất định phải đuổi cậu đi ngay.
Tuy anh không biết tại sao Thư Vưu lại đổi ý nằng nặc đòi ở lại, nhưng hiển nhiên Lận Minh Húc chỉ muốn giải quyết dứt khoát cho xong, rồi sau đó anh có thể đi làm những việc anh đã dự định.
Cuối cùng hai người vẫn nằm chung một giường.
Nói ra cũng thấy nực cười, vì đây là lần đầu tiên họ ngủ chung giường kể từ khi “yêu nhau”.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một điều thân mật như vậy, là chuyện chỉ có những cặp vợ chồng hoặc tình nhân mới có thể làm, khiến bầu không khí trong phòng bỗng thêm chút mập mờ.
Đèn đã tắt, trong bóng tối, Thư Vưu cố hô hấp đều, thở ra, hít vào, thở ra, hít vào,…
Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng của Lận Minh Húc như đang kề sát bên tai cậu: “Suy thận có triệu chứng như vậy hả?”
Thư Vưu che miệng lại, mang theo tâm trạng buồn bực, lầu bầu nói: “Tôi cũng không rõ lắm, còn đang muốn hỏi anh đây.”
Lận Minh Húc: “… Hỏi tôi làm gì?”
Thư Vưu: “Tôi còn tưởng anh rất thông thái mà.”
Cơ mặt Lận Minh Húc căng cứng, anh cố kiềm chế bản thân lần nữa.
Anh chỉ đành dùng sự im lặng thay câu trả lời, nhưng Thư Vưu lại chui đầu ra từ trong ổ chăn rồi xoay người lại, cậu đối mặt với Lận Minh Húc đang nằm bên cạnh, nhỏ giọng “e thẹn” nói: “Tôi hồi hộp quá.”
Lận Minh Húc muốn châm chọc đôi câu, nhưng cuối cùng anh chọn không mở miệng.
Thư Vưu cũng không đợi anh trả lời, cậu tự lẩm bẩm: “Đây là lần đầu tiên tôi ngủ với đàn ông đó.”
… Cậu đang nói thật.
Cho dù là nguyên chủ hay là Thư Vưu của hiện tại, kể cả có chỗ khác nhau thì cả hai vẫn là xử nam.
Đảm bảo real 100%.
Lận Minh Húc thì thờ ơ.
Anh biết Thư Vưu đang nói thật, nhưng anh không quan tâm.
Thư Vưu tiếp tục lảm nhảm: “Hầy, anh nói xem, không biết làm “chuyện đó” có đau không nhỉ.”
Lận Minh Húc cố ép mình phải ngậm chặt môi lại.
Anh có cảm giác khả năng tự kiềm chế bản thân của cả đời này đã bị anh dùng hết sạch trong ngày hôm nay rồi.
Đầu Thư Vưu vừa nhảy số nên mới đi hỏi một câu như vậy. Thật ra cậu cũng rất mệt mỏi, Lận Minh Húc không trả lời nên cậu cũng thiếp đi luôn, trong cơn mộng mị cậu bỗng nghĩ liệu có phải đây chỉ là một giấc mơ không.
Biết đâu khi tỉnh dậy, cậu đã xuyên trở về thì sao?
Cậu có một giấc ngủ rất ngon.
Buổi sáng thức dậy, Thư Vưu vô thức duỗi người thành hình chữ đại (大) để đỡ mỏi lưng, nhưng một tiếng “bộp” vang lên, cậu đụng phải người nằm bên cạnh.
Thư Vưu: Hả???
Thư Vưu tròn mắt nhìn, hóa ra Lận Minh Húc vẫn nằm ở đó, hơn nữa anh còn chưa tỉnh giấc.
Thư Vưu mò lấy điện thoại, nhìn vào màn hình, đã chín giờ sáng… Thông thường thì giờ làm việc và nghỉ ngơi của Lận Minh Húc luôn cố định, đúng bảy giờ sáng sẽ rời giường, chưa từng có ngoại lệ.
Cho nên sẽ không phải là…
Lận Minh Húc thật sự bị suy thận đó chứ?
Tiếc thay, khi ngủ anh trông đẹp trai thế này cơ mà.
Thư Vưu cẩn thận bò dậy, cố gắng không phát ra tiếng động để tránh làm phiền đến Lận Minh Húc.
Cậu ra ngoài đánh răng rửa mặt rồi đi vào phòng bếp.
Đầu tiên cậu hâm nóng lại phần mỳ thịt bò còn thừa lại từ tối hôm qua, sau đó dùng một quả trứng gà tráng thành ba cái bánh trứng cho bản thân. Sau khi nhanh nhẹn nấu ăn xong hết, cậu bước vào phòng ngủ gọi Lận Minh Húc dậy ăn sáng.
Lận Minh Húc đã không còn ở trên giường, anh đang rửa mặt trong nhà vệ sinh. Một lúc sau, người đàn ông bước ra, anh đã thay xong quần áo để ra ngoài.
“Anh không định ăn sáng à?”
Thư Vưu khá niềm nở quan tâm anh: “Tối hôm qua anh còn chưa ăn mỳ thịt bò mà.”
Lận Minh Húc khẽ nhíu mày, anh thản nhiên nói: “Tôi không ăn đồ thừa.”
“Như vậy sao được.” Thư Vưu nhíu mày nhăn mặt hơn cả anh, trên mặt cậu lộ rõ vẻ không đồng tình: “Lãng phí đồ ăn là một điều đáng hổ thẹn đấy.”
Lận Minh Húc nhận ra mình cạn lời với cậu luôn rồi.
Người đàn ông thoáng dừng lại, rồi anh chợt hỏi: “Trước đây cậu từng nói cậu sẽ không bao giờ nấu ăn.”
Vì vậy ngay cả khi theo Lận Minh Húc đã nghèo túng thì “Thư Vưu” vẫn luôn gọi đồ ăn ngoài.
Trên mặt Thư Vưu chẳng mảy may dao động, cậu mỉm cười, nói: “Đó là tôi của ngày xưa, chứ không phải tôi của hiện tại.”
“Với lại tự nấu cơm thì có thể tiết kiệm được nhiều tiền hơn.”
Lận Minh Húc hoàn toàn không tin tưởng cậu, anh chỉ nở một nụ cười giễu cợt rồi quay người rời đi.
Thư Vưu nhìn theo anh ra khỏi nhà, rồi cậu quay sang, cau mày nhìn chằm chằm bát mỳ thịt bò đặt trên bàn ăn… Món này không thể hâm đi hâm lại ba lần được, cậu đành phải xử nó một mình thôi.
Nhưng cậu vừa mới ăn tận ba cái bánh trứng, đã thấy hơi đầy bụng.
Ánh mắt Thư Vưu thâm thúy, yên lặng đối diện với bát mỳ thịt bò. Đúng lúc này, tiếng điện thoại reo lên.
Lục Thần Bật gửi cho cậu một tin nhắn.
Thư Vưu tiện tay mở ra.
Ồ~ cuối cùng Lục Thần Bật cũng tỉnh táo lại, gã muốn hẹn gặp cậu.
… Tốt quá.
Thư Vưu vui vẻ đến mức khoe ra tám cái răng, vì cậu có cách giải quyết bát mì thịt bò này rồi!