Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt

Chương 5: C5: Ông xã em sai rồi



Giữa ban ngày ban mặt, trời trong mây trắng, Lục Thần Bật hẹn gặp cậu ở một quán cà phê sang chảnh nằm ở trung tâm thành phố.

Thư Vưu đẩy cửa bước vào quán, tay xách theo một cái túi, trên túi in logo của cửa hàng đồng giá 2 tệ, mặt túi còn vẽ mấy hình bé thỏ con đang làm động tác bắn tim, nhìn trông rất đáng yêu.

Lục Thần Bật sắp chờ đến mất kiên nhẫn luôn rồi, cậu vừa mới ngồi xuống, Lục Thần Bật đã nổi giận đùng đùng lên tiếng chất vấn cậu: “Sao giờ này cậu mới đến?”

Thư Vưu kinh ngạc nói: “Không phải anh hẹn tôi gặp nhau lúc mười rưỡi hả?”

Cậu đến đây bằng phương tiện công cộng, hơn nữa cậu còn loanh quanh ở cửa quán tới tận năm phút chỉ để đến đúng giờ đấy.

Lửa giận trong mắt Lục Thần Bật như muốn trào ra: “Tôi nói là mười giờ gặp, có trễ thì cũng không được vượt quá nửa tiếng.”

Vẻ mặt Thư Vưu như bừng tỉnh: “Tôi hiểu mà, anh xem tôi cũng có đến trễ vượt quá nửa tiếng đâu.” Chỉ là đến hơi sát giờ thôi.

Lục Thần Bật suýt chút nữa bóp nát cái cốc trong tay, nhưng gã chợt nhớ đến mục đích mình tới đây, gã đành cố nén cơn tức giận, lại nghe Thư Vưu nói: “Tôi còn mang quà đến cho anh đấy.”

“Ồ?” Lục Thần Bật thầm nghĩ chẳng lẽ là tin tức Lận Minh Húc gặp xui xẻo hả?

Thư Vưu lấy một hộp cơm từ trong túi ra, mỉm cười nói: “Anh đói không? Nhân lúc nó còn nóng thì ăn đi.”

Lục Thần Bật:???

Gã mở hộp cơm ra, nhìn thoáng qua. Bên trong là mỳ sợi, phía trên có vài lát thịt và rau xanh. Nước súp vẫn còn nóng, hơn nữa dậy mùi thơm, nhìn qua có vẻ khá ngon.

Sáng nay Lục Thần Bật không ăn nhiều nên đúng là lúc này gã thấy hơi đói bụng. Chỉ là… gã nhìn xung quanh… ăn mỳ thịt bò trong quán cà phê ấy hả?

“Anh mau ăn đi.”

Vẻ mặt Thư Vưu từ ái: “Để nguội sẽ không ngon đâu.”

Lục Thần Bật có chút nghi ngờ: “Cậu bỏ thuốc trong này hả?”

“Tôi trút thuốc anh làm gì?” Thư Vưu thúc giục: “Mỳ tôi tự nấu đấy. Đừng lãng phí đồ ăn, coi như tôi bồi thường cho anh.”

Lục Thần Bật do dự một lúc, rồi ma xui quỷ khiến thế nào gã lại nếm một miếng, đúng là mỳ ăn khá ngon.

Cắn người miệng mềm(*), cơn nóng giận của gã tức tốc bị dập tắt, gã ho khan một tiếng: “Cho dù như vậy, cậu cũng phải giải thích rõ ràng cho tôi.”

(*)Trích câu Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.

Không ngờ Thư Vưu lại hỏi ngược lại gã: “Tôi phải giải thích gì cơ?”

“Cậu…”

Lục Thần Bật vừa hút mỳ, vừa bực mình, nói: “Không phải cậu muốn chia tay với Lận Minh Húc hả?”

“Ở quán bar, cậu than với tôi là giờ Lận Minh Húc chỉ còn là một tên nghèo kiết xác, thậm chí không mua nổi cho cậu một chiếc túi… Rột rột… Cậu đã không còn tình cảm với cậu ta nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời xa cậu ta… Rột rột… Tất cả những câu đó đều là giả sao?”

“Đến phòng ở tôi cũng tìm xong cho cậu rồi, cậu lại nói với tôi là không chia tay nữa? Cậu làm cái quái gì thế? Định chơi tôi hả?”

Là một tên con nhà giàu ăn chơi trác táng không được bố thích nên hạn mức thẻ tín dụng của Lục Thần Bật cũng có hạn. Gã đã tiêu sạch tiền tiêu vặt của tháng này rồi, nhưng gã vẫn đi vay tiền để thuê nhà cho Thư Vưu đấy.

Ngày hôm qua, sau khi về Lục Thần Bật càng nghĩ càng thấy tức, càng nghĩ càng thấy sai sai, cho nên hôm nay gã nhất định phải nói cho ra chuyện với Thư Vưu mới được!

“Ồ, anh nói chuyện đó hả.”

Thư Vưu như vừa bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Chỉ là lời nói trong cơn tức giận khi mấy cặp đôi cãi lộn thôi mà, sao có thể coi là thật được?”

“Không thể nào, không thể nào, chắc không phải thật sự có tên chó độc thân nào đó không biết điều này chứ?”

Lục Thần Bật: …

Ăn hết mỳ thịt bò rồi, trong miệng gã bỗng có mùi thức ăn cho chó rất lạ.

“Cạnh” một tiếng, gã đặt đôi đũa xuống bàn, thẹn quá hóa giận nói: “Nói như vậy thì cậu đang lừa tôi đó hả?”

“… Cũng không hẳn.”

Thư Vưu thấy cũng coi như đạt được mục đích rồi thì thu tay lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “So với chuyện đó, tôi càng muốn biết tại sao anh lại ghét Lận Minh Húc đến vậy?”

“Chuyện này còn phải nói nữa hả?”

Lục Thần Bật bắt đầu nhớ lại những chuyện bi thảm mà gã đã từng trải qua.

Trong khi gã đang nỗ lực thi để lọt vào top mười của lớp, Lận Minh Húc đã giành hạng nhất. Lúc gã đạt huy chương đồng hạng mục chạy tiếp sức trong đại hội thể thao của trường, Lận Minh Húc đã giành chức vô địch mục chạy đường dài. Khi tình yêu của hắn mới chớm nở, thì cô gái ấy lại nói Lận Minh Húc mới là nam sinh đẹp trai nhất trong trường…

Ngay cả khi gã về nhà, thì cũng thỉnh thoảng nghe thấy bố mẹ khen ngợi Lận Minh Húc!

Nói tóm lại, Lận Minh Húc chính là kẻ thù không đội trời chung của gã!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lục Thần Bật bứt ra từ trong dòng hồi tưởng đẫm nước mắt, đến hốc mắt cũng hơi ươn ướt rồi: “Đời này, có cậu ta thì không có tôi, có tôi thì không có cậu ta!”

“Ừ ừ ừ…”

Thư Vưu nghe xong thì rất thích thú hỏi: “Vậy, triệu chứng bệnh này kéo dài bao lâu rồi?”

Lục Thần Bật buột miệng đáp: “Cũng được mười năm rồi.”

Ơ khoan? Gã có bị bệnh đâu!

Gã trừng mắt nhìn Thư Vưu, nhưng người đối diện bỗng nghiêm mặt, rành rọt nói: “Lục Thần Bật, anh có cảm thấy bản thân anh hơi bất thường không?”

Lục Thần Bật: “Tôi bất thường chỗ nào cơ?”

“Anh có cảm thấy là, anh chú ý đến Lận Minh Húc một cách quá mức không?”

Lục Thần Bật: … Hình như là có một chút.

“Anh vô cùng để ý đến anh ấy, chuyện gì của anh ấy anh cũng phải biết, nhất cử nhất động của anh ấy, anh biết hết.”

Lục Thần Bật: … Ờ, đúng vậy.

“Anh đã dự định ràng buộc cả đời với anh ấy, lại muốn cướp cả bạn trai của anh ấy.”

Lục Thần Bật: … Vậy, chuyện này là sao?

Thư Vưu vỗ đùi, dào dạt cảm xúc đưa ra kết luận cuối cùng: “Lục Thần Bật, là do anh đang yêu thầm anh ấy đấy!”

Lục Thần Bật giận tím mặt, gã đột ngột đứng dậy quát to: “Cậu đang nói nhảm gì đấy!”

Mọi người trong quán cà phê ngó sang, chỉ trong nháy mắt gã mặt đỏ tai hồng, vội vàng ngồi xuống, rồi thẹn quá hóa giận nói: “Thư Vưu cậu có ý gì hả!”

“Anh cẩn thận suy nghĩ đi.”

Thư Vưu nói năng hùng hồ, đầy lý lẽ: “Lận Minh Húc làm gì anh cũng quan tâm, Lận Minh Húc ở bên ai thì anh cũng vội khiến hai người họ chia tay, mỗi ngày anh đều nghĩ về anh ấy, mọi suy nghĩ đều là anh ấy… Thế không phải anh đang thích anh ấy thì là gì mới được?”

“Hơn nữa anh còn nói một đằng làm một nẻo, hay cự nự, rõ ràng là thích người ta, chẳng qua do anh không biết thôi.”

Lục Thần Bật: …Tại sao nghe có vẻ hợp lý thế nhỉ?

Gã dần tỏ ra hơi hoảng hốt: Xong rồi, chắc không phải đâu? Chẳng lẽ gã thật sự thích Lận Minh Húc mà không tự biết sao?

Thư Vưu tung một đòn cuối cùng với gã: “Có phải bây giờ anh thấy tôi rất phiền không? Không thích tôi lắm đúng không? Ước gì tôi nhanh chóng biến mất đúng không?”

Lục Thần Bật gật đầu như gà mổ thóc… Chỉ cần đừng nói gã thích Lận Minh Húc, thì nói gã không được bình thường chỗ quái nào cũng được.

“Anh xong rồi.” Thư Vưu vô cùng đau đớn, dùng ánh mắt chứa cả biểu đồ hình quạt gồm ba phần thương hại, ba phần chua xót, bốn phần bất đắc dĩ nhìn gã: “Anh đang coi tôi như là tình địch đấy.”

“Anh ghen tị với tôi, ghen ghét tôi có thể ở bên Lận Minh Húc!”

“Ầm.”

Lục Thần Bật đứng bật dậy, đến ghế ngồi cũng bị gã làm đổ.

Miệng gã hết há ra rồi lại ngậm vào, qua cả chục phút mà chẳng phun ra nổi một chữ, hoảng sợ đến mức hai tay vung vẩy trong không khí, toàn thân giống như bị zombie cắn, đang trong giai đoạn biến đổi hung ác nhất.

Nhân viên phục vụ của quán cà phê không nhịn được phải đi qua nhắc nhở: “Thưa anh, anh có thể ngồi xuống trước được không?”

“Tôi không thể bị thế được.”

Nhân sinh quan của Lục Thần Bật vỡ nát, chẳng thể nào ráp lại được nữa.

Thư Vưu thở dài, lắc đầu, ra vẻ tiếc thương nói: “Chuyện tình cảm, chậc chậc chậc.”

Tiền vẫn là tốt nhất.

Nói xong, cậu cầm lấy hộp cơm không ở trên bàn, hài lòng bỏ lại vào túi, quay đầu nhìn nhân viên phục vụ: “Anh ta thanh toán hóa đơn chưa?”

Khóe miệng nhân viên khẽ giật giật: “Quán chúng tôi không cho phép khách hàng mang đồ ăn ngoài vào… Với lại, hai người vẫn chưa gọi đồ.”

“Vậy thì tốt.”

Thư Vưu nghĩ thầm, nguyên chủ tiêu xài hoang phí như vậy thì đương nhiên cũng chẳng có tiền tiết kiệm, giờ trong túi cậu chỉ có mấy trăm tệ, tủ lạnh trong nhà còn đang trống không.

Nếu không cần cậu trả tiền, nhân lúc Lục Thần Bật vẫn chưa định thần lại được, Thư Vưu vội vàng chuồn trước.

Bên ngoài là trung tâm thành phố, rất náo nhiệt.

Thư Vưu không có việc gì để làm nên cậu dứt khoát lang thang trên đường phố cố gắng tìm cách kiếm tiền.

Những cửa hàng có thể tiếp tục hoạt động ở khu vực phồn hoa thế này rất hiếm khi thiếu nhân viên, dù có chỗ trống đi nữa thì cũng được lấp đầy rất nhanh. Thư Vưu vừa đi vừa tìm, cậu phát hiện thật sự không có công việc nào thích hợp.

Có một số công việc cậu có thể làm được, nhưng một là nguyên chủ không có bằng cấp, hai là không có kỹ năng, có khi đến ngưỡng cửa phỏng vấn còn không vào được.

Nguyên chỉ chỉ có một khuôn mặt có thể tung hoành trên đường phố thôi… Khoan, chờ một chút?

Từ trong nơi sâu thẳm của ký ức nguyên chủ, Thư Vưu lục ra được một cái tên, cậu móc điện thoại ra, mở danh bạ, tìm kiếm trong đó, quả nhiên tìm được.

Người này là người đại diện của một công ty nhỏ nào đó, nhưng thật ra anh ta cũng chỉ là lôi kéo “cậu” trên đường rồi ký hợp đồng thôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Có một lần “Thư Vưu” ra ngoài gặp được anh ta, đối phương thấy hình tượng lẫn khí chất của cậu khá tốt nên ra sức chèo kéo, hứa hẹn đủ loại lợi ích.

Vì vậy, nguyên chủ ký hợp đồng với anh ta. Chỉ là sau mấy lần livestream đạt kết quả không tốt, chẳng kiếm được đồng nào. Bởi vì điều khoản trong hợp đồng khá lỏng lẻo, không có yêu cầu gì bắt buộc nên nguyên chủ vứt bản hợp đồng kia ra sau đầu, đặt nguyên ở đó.

Cho nên trong một lát ngắn ngủi, Thư Vưu cung không nhớ được là bản thân còn có một công việc “bán thời gian” như vậy.

Không gọi điện được cho người đại diện, nhưng công ty cách đây không xa. Dù sao cũng không có gì để làm, Thư Vưu quyết định đi qua đó xem thử coi sao.

Cậu đi theo hướng dẫn trên điện thoại, đi bộ khoảng mười phút thì đến một tòa nhà văn phòng rất cao. Người ra vào đó đều áo mũ chỉnh tề, nhìn vừa lịch sự vừa nghiêm túc, chỉ có Thư Vưu là mặc nguyên bộ quần áo được nguyên chủ áp dưới đáy hòm là áo thun trắng với quần jean, trong tay còn cầm túi nilon của cửa hàng đồng giá 2 tệ.

Cậu vừa vào sảnh tầng một, bảo vệ đã tiến đến ngăn cậu lại: “Này cậu kia, làm gì vậy? Qua đây viết giấy đăng ký làm khách thăm đi.”

Sau khi Thư Vưu viết tên xong, ông anh bảo vệ cau mày, nhìn cậu đánh giá một lúc lâu, chợt nhìn thấy tên công ty cậu sẽ đi, anh ta ra vẻ hiểu rõ, gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu là streamer của công ty này nhỉ!”

Thư Vưu thoáng sửng sốt: “Anh trai có mắt nhìn tốt đấy! Rất thông minh!”

Ông anh bảo vệ lắc lắc lắc điện thoại trong tay, đắc ý nói: “Tôi theo dõi rất nhiều streamer, từng thấy rất nhiều người giống như cậu cố ý ăn mặc như vậy để làm mục trải nghiệm cuộc sống rồi… Tôi cũng có một tài khoản của Slow Feet(*) nữa.”

(*)Slow Feet (Tên tiếng trung đầy đủ: 慢脚直播版): là một phần mềm phát sóng trực tiếp trên di động của Trung Quốc.

Thư Vưu tìm kiếm tài khoản của anh ta, rồi nhấn vào nút theo dõi ngay để thể hiện sự ủng hộ với anh ta. Làm xong, cậu xoay người tìm thang máy, nhưng mới ngước mắt đã bắt gặp ánh mắt của Lận Minh Húc.

Xung quanh có nhiều trai đẹp mỹ nữ như vậy, nhưng Lận Minh Húc vẫn là người nổi bật nhất, dáng người cao thẳng, khí chất xuất chúng.

Lận Minh Húc: …

Thư Vưu:???

Cậu chưa từng ngờ tới, đời này, gặp lại nhau ở nơi nào không gặp, lại gặp phải anh ở đây.

Thân hình mảnh khảnh của Thư Vưu giật thót, cậu không nhịn được nói: “Lận Minh Húc, tôi không ngờ anh cũng…” biết phát huy ưu điểm lớn nhất của mình đấy?

Sắc mặt Lận Minh Húc ngay lập tức đen lại, không cần hỏi thì anh cũng biết chắc chắn mạch não của Thư Vưu lại chệch đường rồi. Anh nghiến răng nghiến lợi, nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

“Tôi hiểu, tôi hiểu mà.” Trong giọng nói của Thư Vưu chất chứa đầy ưu thương: “Đều là vì sinh tồn mà thôi.”

Lận Minh Húc hít một hơi thật sâu, anh quyết định đánh đòn phủ đầu: “… Thế sao cậu lại ở đây?”

Thư Vưu ăn ngay nói thật: “Giống với anh đấy.”

Khuôn mặt Lận Minh Húc khẽ co giật: “Tôi tới đây để giải quyết một số công việc.”

Thư Vưu gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng tới đây để xử lý chút chuyện mà.”

Lận Minh Húc cố nén ý nghĩ muốn cười khẩy: “… Cậu tới đây để làm chuyện gì cơ chứ?”

Thư Vưu mờ mịt: “Cũng giống như anh mà.”

Lận Minh Húc hít một hơi thật sâu, anh buộc phải dừng lại cuộc nói chuyện vô ích này lại: “Cậu tới đây để nhận lời mời làm streamer hả?”

Trước đây, Thư Vưu có nhắc qua với Lận Minh Húc về việc cậu ta trở thành streamer, Lận Minh Húc vẫn còn chút ấn tượng về việc này. Hơn nữa gần như toàn bộ tòa nhà này là của công ty MCN, nên không có khả năng là Thư Vưu tới đây để làm công việc khác.

Đối với chuyện Thư Vưu quyết định đi làm streamer, Lận Minh Húc từ chối cho ý kiến. Trước đây nghe qua rồi thôi, giờ thì càng không quan tâm. Chỉ là anh nghĩ tới một chuyện khác, hỏi Thư Vưu: “Công ty cậu muốn đến thuộc tòa nhà này sao?”

“Trước đó tôi đã tới đây để ký hợp đồng mà.” Thư Vưu nói rõ ngọn nguồn rồi chốt hạ một câu: “Giờ không phải đang thiếu tiền sao, nên tôi tới đây xem thử.”

Thư Vưu nói thêm: “Với lại, tôi cũng có một đống đồ second-hand chưa bán được nữa.”

Đúng lúc họ có thể cùng nhau làm việc này.

Lận Minh Húc nhíu mày.

Anh đưa mắt dò xét, nhìn chằm chằm Thư Vưu một lúc lâu, suy nghĩ chắc sự trùng hợp này chỉ là ngoài ý muốn thôi. Thư Vưu bị ánh mắt của anh nhìn đến nổi gai ốc, cậu vắt óc nhớ lại có phải cậu có chỗ nào đụng chạm tới anh không.

Hay là…

Nghĩ đến đây, trong đầu cậu như phát ra một tiếng “tinh”, thoắt cái cậu đã bày vẻ mặt tràn đầy hối lỗi ăn năn: “Ông xã, em sai rồi.”

Vừa dứt lời, Lận Minh Húc đơ người: “… Cậu gọi tôi là gì cơ?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.