Triệu Minh Huy kéo ta ra khỏi chăn, nghiêm túc nói: “Gần đây ta thật sự rất bận. Hội nghị liên minh với Khả Hãn Bắc Địch sắp diễn ra, những lúc không đến tìm nàng đều là đang thức đêm xem tấu chương.”
Việc đàm phán thương mại giữa Đại Chu và Bắc Địch, kết thúc hàng trăm năm đối đầu và thù địch giữa hai nước, hội nghị với Khả Hãn Bắc Địch, đương nhiên là đại sự được cả hai nước rất coi trọng.
Vì Tinh Tinh bệnh, Triệu Minh Huy đã hoãn việc rời kinh cho đến khi nàng hoàn toàn khỏi bệnh. Trước khi xuất phát, hắn mang một con thỏ xám nhỏ đến Thừa Vãn cung.
Ta ngồi xổm dưới đất, nhìn thấy má thỏ phồng lên, cười nói: “Tinh Tinh nhất định sẽ thích.”
Triệu Minh Huy lắc đầu: “Đây là tặng nàng.”
Hắn ôm thỏ trong lòng vuốt ve, nói với ta: “Nàng đặt tên cho nó đi.”
Ta vuốt ve tai thỏ, nó toàn thân xám không chút tạp sắc, lông xù như một cục bông trong tay Triệu Minh Huy. Ta nghiêng đầu nói: “Hay gọi là… Tiểu Hôi?”
Sắc mặt Triệu Minh Huy chợt đanh lại.
Ta mới nhận ra, chữ “Hôi” và “Huy” đồng âm, phạm vào tên húy của hắn. Ta sợ hãi muốn quỳ xuống xin lỗi, nhưng Triệu Minh Huy lại xua tay: “Nghe theo nàng, cứ gọi là Tiểu Hôi.”
Hắn đưa thỏ cho ta, nhướng mày nói: “Ta cũng có một con thỏ nhỏ, cùng Tiểu Hôi là một đôi. Rời kinh lâu như vậy, sao ta có thể chỉ một mình chịu đựng nỗi nhớ nhung này, phải kéo theo một người thê thảm hơn để cùng chịu đựng, lòng ta mới dễ chịu hơn.”
Hắn cười dưới nắng ấm, hàng mi cong như trăng lưỡi liềm, thoáng chốc trùng khớp với bóng dáng thiếu niên trong ký ức của ta.
Trên giàn hoa hồng trong sân, dường như trong khoảnh khắc nở rộ những bông hoa rực rỡ.
Khi Triệu Minh Huy rời đi, ta rất muốn chạy theo hỏi hắn, liệu hắn cũng thích ta như vậy không, và liệu hắn sẽ thích ta trong bao lâu.
Nếu là rất lâu, ta cũng sẽ rất, rất nhớ hắn.
Sau khi Hoàng thượng rời kinh, các cung tần trong hậu cung không có việc gì làm, mỗi ngày càng thêm buồn chán. Khi đến chầu buổi sáng, Giai quý phi hiếm khi có tâm trạng tốt, nói rằng gần đây nàng có được một bức tranh, là tác phẩm cuối cùng của một đại sư, mời các cung tần đến chiêm ngưỡng.
Tranh cuộn chậm rãi mở ra, một bức “Cảnh sắc Tiền Đường” hiện lên trước mặt mọi người, cầu đá, rèm xanh, nhà cửa lô nhô mười vạn hộ.
Nghi phi đầu tiên thốt lên một tiếng kinh ngạc, bức tranh này tinh tế tuyệt diệu, quả thực là báu vật thế gian. Một đám phi tần cũng xúm lại, khen ngợi nét vẽ tinh xảo, tiện thể thêm vài lời tán dương quý phi.
Ta chen giữa đám người, nhưng không nghe được họ nói gì. Ánh mắt ta từ đầu đến cuối không thể rời khỏi bức tranh, ta không thể ngờ rằng, lại gặp nó trong hoàn cảnh này.
Ta quá quen thuộc với bức tranh này. Chỉ là khi được phục chế lại, phần lề của bức tranh bị che mất một chút. Ta nhẹ nhàng vuốt qua chỗ đó, chỉ có ta mới biết, những chữ bị che đi là: “Lấy bút thô này, tặng cho tiểu hữu Từ Tĩnh Bạch.”
Đây là bức tranh mà Từ Tĩnh Bạch thích nhất khi còn sống.
Khi ta trở về Thừa Vãn cung trong tâm trạng rối bời, mới phát hiện tay nắm chặt quá mạnh, móng tay út bị gãy, giờ mới cảm thấy đau.
Ta băng bó qua loa, Ngân Thu vào báo rằng Trình Nguyên Chỉ đến thăm.
Từ khi ta được phong Tiệp dư, Trình Nguyên Chỉ chưa từng nói chuyện với ta. Ta biết nàng đang giận ta, nàng coi thường cách tranh sủng của ta, cho rằng ta không khác gì kẻ xu nịnh.
Nhưng trong hậu cung này, còn vờ vĩnh cao quý làm gì.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta, Trình Nguyên Chỉ kéo tay ta nói: “Nhân Nhi, ta vừa thấy sắc mặt ngươi không ổn. Bức tranh đó, ngươi cũng thấy có vấn đề đúng không?”
Ta rút tay về nói: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”
Trình Nguyên Chỉ không buông tha. Nàng nhíu mày nói: “Bức tranh đó, ta từng nghe nói, là vật yêu quý của Từ Tĩnh đại nhân. Nếu Từ đại nhân thật sự tự thiêu vì tội, bức tranh này sớm đã bị thiêu hủy, làm sao có thể xuất hiện trong tay quý phi?”
Ta cảm thấy phiền, đập mạnh tay xuống bàn nói: “Trình Nguyên Chỉ, ngươi nói những lời này rốt cuộc có ý gì? Chuyện nhà họ Từ không liên quan đến ngươi, ngươi có thể đừng can thiệp, sống cuộc sống của ngươi không được sao!”
Trình Nguyên Chỉ tức giận, đứng dậy hét lên: “Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn án oan không được sáng tỏ sao? Nếu Lam Sung Viên còn sống, nàng chắc chắn sẽ không ngồi yên.”
Ta nhìn thẳng vào nàng, run rẩy: “Lật lại một án oan, có thể phải đánh đổi nhiều mạng sống. Kết cục của Tống Lam Sương và Trần Vân Vân ngươi cũng thấy rồi, ta không muốn ngươi đi theo vết xe đổ của họ.”
Trình Nguyên Chỉ cười lạnh một tiếng.
“Kỷ Nhân Nhi, ta đã nhìn lầm ngươi. Ngươi không tiếc mạng sống bảo vệ con của Lam Sung Viên, ta từng nghĩ ngươi là người trung dũng, nhưng thực tế, ngươi chỉ là một kẻ tham lam hèn nhát. Thật đáng thương cho mẫu thân ta đã dặn dò ta, phải đối xử tốt với ngươi.”
Ta nắm chặt cổ áo nàng, nghiến răng nói: “Ngươi còn nhớ mình có mẫu thân sao. Ta khuyên ngươi nên an phận một chút, nếu ngươi muốn ch/3t thì không sao, nhưng đừng liên lụy đến gia đình.”