Công tử Kính Lăng tuyên bố “nàng không phải là thê tử của ta” cũng không làm mấy người chú ý, mà cái chúng nhân thật sự lưu tâm, trái lại là vài chữ “dung nhan của nàng hoàn hảo hoa lệ” phía trước của hắn.
Sở công tử Bất Ly hai mắt vụt sáng, tủm tỉm cười rằng: “Ồ, phụ nhân thiên hạ, có thể được công tử ca tụng là hoàn hảo hoa lệ, e chẳng nhiều đâu. Dám hỏi cơ này có thể cho chúng ta tận mắt thưởng thức chăng?”
Không chỉ hắn mà chúng công tử cũng đều hiếu kỳ trông về phía Vệ Lạc. Nàng ngồi quỳ chân ở góc tối, lại không có công tử Kính Lăng che chắn nên khuôn mặt đã mơ hồ lộ ra, song chính bởi lúc ẩn lúc hiện như thế càng làm chúng nhân ngứa ngáy tâm can.
Vệ Lạc bất động cúi đầu. Công tử Kính Lăng quay đầu lại không chớp mắt nhìn nàng đăm đăm, khắc này, đôi mắt thâm sâu tựa màn đêm của hắn loé qua đủ mọi tâm tình, trăm loại suy tính.
Hắn liên tục nhìn chằm chằm nàng, nhìn chằm chằm Vệ Lạc đang thấp mắt thuận mi, chưa từng liếc đến hắn dù chỉ một cái, nửa ngày sau, hắn khép hai mắt. Sau khi mở mắt ra, hắn trầm giọng quát: “Nguyệt cơ, mau đi ra trình diện.”
Tiếng quát vừa vang lên, chúng công tử đều có chút hưng phấn. Ngay cả Nghĩa Tín Quân vừa thong dong nhấp rượu vừa cười yếu ớt trò chuyện cùng người cũng dừng động tác, ngoảnh đầu sang phía này. Dưới sự chú mục của chúng nhân, Vệ Lạc nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
Chữ này vừa nhả ra, lòng chúng nhân càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, giọng nói nàng nhẹ mà êm, mang chút khàn khàn, càng như một thứ nhạc âm tự nhiên mị đãng say đắm lòng người.
Sau khi đáp khẽ một tiếng, Vệ Lạc chậm rãi đứng dậy, rời tháp, bước nhẹ về phía trước. Khi nàng xuất hiện dưới ánh đuốc, mọi âm thanh huyên náo lần thứ hai im bặt.
Phụ nhân trước mắt, quả thực xứng đáng bốn chữ hoàn hảo hoa lệ.
Tóc đen như mực, hồng bào như lửa, sườn mặt thanh lạnh lộng lẫy tựa ngọc thạch đã vạn năm, như tuyết liên trên cao nguyên.
Đây chính là một nét đẹp cực hạn, nàng đẹp ở chỗ hoa quý, ở chỗ thanh lạnh, ở chỗ diễm sắc dung hoà hai vẻ thanh lạnh và hoa quý. Một thân bào phục rực lửa mặc trên người nàng thật khiến người ta cảm giác được một loại khí chất quý phái, một loại phong thái ung dung.
Nghĩ rằng, thế gian những phụ nhân lấy mỹ sắc mà nổi danh, ở trước mặt nàng, đều sẽ trở nên dung tục mấy phần, thô lậu mấy phần? Sự hoa quý thanh lạnh mà chỉ do thịnh thế sản sinh ra, giữa chốn cao sang tạo bồi, ngực tàng vạn quyển thư sách, mắt trông về khắp tứ hải mới dưỡng thành được, ngẫm thì, ắt là thế gian duy nhất một người!
Mỹ nhân dường ấy, dung nhan của nàng đủ để khuynh thành!
Phút chốc, chúng nhân đều có một cảm giác lóa mắt mê hồn. Không chỉ lóa mắt mê hồn, tuôn tràn trong lòng chư vị công tử quyền quý nhiều nhất, lại là đố kỵ và tiếc nuối, mỹ nhân như thế lại không phải sở hữu của mình, thực uống phí cái danh đại trượng phu!
Vệ Lạc bước nhẹ tới sau lưng công tử Kính Lăng, nàng đứng hơi chếch, cũng không dựa quá sát hắn, mà dừng lại nơi cách hắn chừng năm bước.
Công tử Kính Lăng quay đầu lại, đôi mắt thâm trầm lẳng lặng xoáy sâu nàng, tay phải của hắn giang về phía nàng.
Vệ Lạc thấp mi thuận mắt, vẻ mặt thẫn thờ bước hai bước về phía hắn, thế nhưng, vẫn như trước cách hắn ba bước chân.
Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm mặt nàng, tay phải đột nhiên đưa ra, vồ mạnh lấy cánh tay Vệ Lạc, kéo nàng ngã vào lồ ng ngực.
Lúc va phịch một tiếng vào lòng hắn thì trán nàng đụng trúng khuôn ngực nọ, hương cơ thể quen thuộc lần thứ hai thấm vào chóp mũi nàng. Nhưng không hiểu sao, hiện tại ngửi thấy hơi thở này, nàng lại chẳng hề cảm thấy mảy may thân mật nào.
Công tử Kính Lăng liếc vẻ mặt nhàn nhạt của Vệ Lạc một cái, ôm sát nàng vào lòng. Mãi tới khi một đôi đồng tử đầy lệ khí của hắn quét qua, chúng công tử mới tỉnh lại từ trong mỹ sắc của Vệ Lạc. Vừa thanh tỉnh, ánh mắt đổ về phía công tử Kính Lăng của họ càng tràn ngập hâm mộ.
Ngô công tử Quy là một người to béo, hắn trợn lớn đôi mắt đỗ xanh, vô cùng thèm thuồng chăm chăm quan sát Vệ Lạc đang nằm trong lòng công tử Kính Lăng, than thở: “Công tử Kính Lăng quả có diễm phúc, giai nhân nhường này, cũng chẳng hay lấy được nơi đâu? Nghĩ rằng người bất phàm diễm sắc chư quốc, chúng ta đều đã nghe qua, chỉ có phụ nhân này, lại chưa từng nghe thấy!”
Lỗ công tử Hoành cũng nói: “Phụ nhân này trong dung sắc khuynh thành lại có sự hoa quý vô biên, cũng không biết là công chúa nước nào?”
Công tử Kính Lăng cúi đầu liếc Vệ Lạc, nhàn nhạt trả lời: “Không phải công chúa.”
Hắn ra chiều không muốn giải thích nhiều hơn, trực tiếp nói thẳng mỹ nhân trong lòng không phải công chúa. Lỗ công tử Hoành tỉ mỉ đánh giá Vệ Lạc, lắc đầu nói: “Chắc chắn là công chúa của một nước nào đó, vong dân tiểu quốc thôi. Gia đình kẻ bình thường, không thể nào sinh dưỡng ra được nữ nhi thế này.”
Sở công tử Bất Ly hãy còn nhìn Vệ Lạc chòng chọc, nghe vậy gật đầu liên tục, cũng thở dài mà rằng: “Mỹ nhân bực này, đoán rằng thế gian cũng chẳng được chứng kiến nhiều đâu. Cớ gì mãi đến hôm nay mới xuất hiện trước mắt thế nhân? Công tử có được bao lâu rồi? Chắc là định giấu kỹ giếm kỹ, không cho nàng gặp mặt thế nhân chứ gì?”
Lời ấy của Sở công tử Bất Ly vừa thốt ra, Việt công tử Ấn phì cười thành tiếng, hắn ta ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, ánh mắt không hề chớp đánh giá Vệ Lạc, cất giọng: “Thiên hạ đều loan truyền công tử Kính Lăng không háo sắc. Thì ra cũng chẳng phải không háo sắc, thực sự đã có cực phẩm như thế, dư sắc đều không thể lọt mắt xanh mà thôi.”
Lời hắn ta vừa ra, chúng nhân liên tục gật đầu, trong ánh mắt chúng công tử nhìn về phía công tử Kính Lăng cũng thêm mấy phần hàm ý “tiểu tử ngươi rõ ràng là người chúng ta, vậy mà lại đi giấu kỹ thế đấy”.
Bấy giờ trong đại điện đã yên tĩnh đi rất nhiều. Các bậc quyền quý ngồi hàng đầu đều chen lấn một chỗ, ánh mắt lom lom trên người Vệ Lạc. Hiền sĩ kiếm khách các nước ở hàng sau cũng ngẩng đầu hướng sang chỗ này. Có điều tầm nhìn của bọn họ bị người khác che khuất, có muốn xem cũng chẳng xem được gì.
Trong cung điện khổng lồ chỉ còn tiếng bàn luận xôn xao không dứt bên tai.
Cũng giống như mọi người, Nghĩa Tín Quân cũng đang nhìn Vệ Lạc chòng chọc, đôi mắt hoa đào của hắn ta không hề chớp mà dõi theo đôi mắt mặc ngọc của nàng.
Ngón tay thon dài trắng muốt của hắn ta xoa xoa thành ly rượu. Ngón tay hắn xoa có chút mạnh, mà hai ngón tay nằm dưới đáy ly kia càng không ngừng chà xát.
Đối mặt với sự ước ao và đố kỵ của chúng công tử, công tử Kính Lăng chỉ cười cười.
Hắn cúi đầu, đưa tay nâng cằm Vệ Lạc, bắt nàng phải ngẩng đầu lên. Hắn ngửa đầu nhấp một ngụm rượu thật lớn trong ly, sau dó cúi xuống, môi phủ lên, cứ như vậy mà mớm rượu vào miệng nàng.
Hắn mớm rượu rất mau, chiếc miệng nhỏ nhắn của Vệ Lạc không nuốt kịp, rượu theo bờ môi đỏ tươi của nàng chảy xuống.
Tích tắc, chúng nhân đều chếnh choáng lòng.
Sở công tử Bất Ly thở dài một tiếng, lấy tay áo che mắt, lẩm bẩm: “Ai, ai! Gặp gỡ giai nhân bực này, về sau chẳng còn phụ nhân nào lọt mắt nữa rồi.” Lời hắn ta vừa thốt ra, xung quanh liền truyền đến một tràng cười rộ nho nhỏ. Trong tiếng cười, ánh mắt chúng nhân nhìn về phía Vệ Lạc càng thêm nóng rực.
Sau khi truyền toàn bộ rượu vào miệng Vệ Lạc thì công tử Kính Lăng mới thả nàng ra. Bị hắn chuốc rượu bằng cách ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc đã hồng lên. Một dải ửng hồng này càng khiến trong vẻ thanh lạnh của nàng tôn thêm mấy phần kiều mị, tựa khối ngọc thạch hoàn mỹ được nhuộm thiên nhiên một tia sáng đỏ máu diễm lệ.
Lần này, chúng công tử thực sự đã si đã say mất rồi.
Ngay dưới một đám đông những ánh mắt như si như say ấy, Nghĩa Tín Quân đột nhiên tiến lên một bước. Chỉ thấy hắn nhanh chân tiến tới trước mặt công tử Kính Lăng, sau khi vái chào thật sâu, âm thanh băng ngọc gõ vào nhau vang vang, “Phụ nhân này tuyệt diễm vô luân, ta thực ngưỡng mộ. Công tử có thể nhượng lại chăng? Ta nguyện lấy hai thành Dương, Dụ được phong đổi lấy phụ nhân này!”
…
Ai nấy đều kinh hãi! Vốn chúng nhân đang tranh nhau chú mục đều là vì bị mỹ sắc hiếm thấy của Vệ Lạc hấp dẫn, cho dù là những người ngồi ở hàng sau cùng cũng đã bắt đầu tập trung sự chú ý đến góc này.
Mà lúc chúng công tử nói chuyện cũng vẫn như bình thường, không hề cố sức cao giọng, vì lẽ đó người phía sau mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng chỉ là giương mắt ngóng mà thôi.
Nhưng hiện tại, âm giọng không hề che giấu, vang vọng khắp trong đại điện của Nghĩa Tín Quân này đã khiến ai nấy đều hay.
Tức khắc, tất cả mọi người đều ngây ra!
Trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả tiếng hô hấp cũng ngưng lại.
Toàn bộ sáu bảy ngàn người trong đại điện, đều nỗ lực khống chế bản thân không gây ra tiếng động.
Đất trời trở nên yên tĩnh cực điểm, chỉ còn âm thanh những bó đuốc đang cháy trên bốn vách tường, lốp đốp lốp đốp, truyền ra.
Mỗi một người đều trừng lớn hai mắt, dựng thẳng hai lỗ tai. Bởi lẽ đây đích thực là khoảnh khắc hiếm thấy trong lịch sử. Một quyền thần yêu diễm dùng sắc vui người, ấy vậy mà lại đồng ý dùng toàn bộ đất phong của mình để đổi một mỹ cơ cũng dùng sắc vui người như thế!
Việc này thực sự quá mức ly kỳ.
Nghĩa Tín Quân này, bất kể hắn ta có quyền khuynh một nước hay không, nhưng cuối cùng hắn ta cũng chỉ là lộng thần trên giường Tề Hầu mà thôi! Thật không ngờ rằng, nam nhân như thế cũng sẽ ham mê nữ sắc? Nhưng đây cũng chẳng phải điểm khiến người ta sửng sốt nhất, mà điểm khiến chúng nhân thực sự ngây người chết lặng, chính là cái giá hắn đưa ra: hai tòa phong thành!
Công tử Kính Lăng công Tần hai, ba năm, lấy thế thình lình tập kích, lấy mười vạn quân sĩ mặc giáp, tiêu hao gần hết nhân lực vật lực quốc gia, chẳng qua cũng chỉ hạ được ba tòa thành.
Mà hiện tại, Nghĩa Tín Quân lại đồng ý dùng hai tòa phong thành có thể truyền thừa trăm đời ngàn đời, hai toà thành mà hắn hao hết tâm kế mới chiếm được để đổi lấy một mỹ phụ nhân!
Cái giá này, quá kinh người!
“Nghiêng nước nghiêng thành” mà cổ nhân nhắc đến, tại thời khắc này hoàn toàn được diễn dịch cách hoàn mỹ nhất! Thật sự có người đồng ý khuynh (dốc ra) hai thành đổi lấy một mỹ nhân!
Khắc này, ngay cả chúng công tử cũng ngưng kinh diễm, bọn họ ngạc nhiên ngoảnh đầu, không hề chớp mắt đánh giá Nghĩa Tín Quân.
Sau khi liếc qua Nghĩa Tín Quân, bọn họ lại quay sang Vệ Lạc.
Nhìn lại nhìn, họ cùng ngẩng đầu trông về phía công tử Kính Lăng, chờ hắn trả lời.
Không chỉ là họ, mà các thực khách của công tử Kính Lăng lúc này cũng lũ lượt đến gần nơi đây một vòng. Ánh mắt bọn họ không hề chớp dõi theo hắn, vẻ mặt bức thiết và khát vọng.
Ai cũng đều vô cùng hy vọng hắn sẽ gật đầu. Đây chính là một món hời cực kỳ lớn.
Công tử Kính Lăng chậm rãi, chậm rãi cúi thấp đầu.
Hắn không hề chớp mắt nhìn Vệ Lạc trong lòng mình gắt gao.
Cánh tay hắn ôm Vệ Lạc, rất chặt rất chặt. Một tay khác của hắn đặt bên chân, đốt ngón tay của năm ngón đều đã cứng đờ.
Hắn chăm chú dán mắt vào Vệ Lạc, thật chăm chú. Bất tri bất giác, hắn đã nín thở.
Ngắm rặng mi thật dài đang chấp chới của mỹ nhân trong lòng, ngắm khuôn mặt bé bỏng hơi trắng bệch của nàng, trong chớp mắt, hắn phát hiện mình vì ngừng thở quá lâu nên ngực đã bắt đầu đau tức.
Bấy giờ, mơ hồ có âm thanh truyền vào tai hắn, “Lấy một cơ đổi hai thành! Công tử Kính Lăng hùng tài đại lược, tất sẽ đồng ý.”
“Lấy hai tòa thành đổi một phụ nhân? Việc bại gia đến độ này, cũng chỉ có lộng thần như Nghĩa Tín Quân mới làm thôi.”
Lúc này, Thương công đã chen tới bên cạnh công tử Kính Lăng, tiếng than thở của lão cũng truyền vào tai, “Bá nghiệp thiên thu, hoan lạc nơi phụ nhân cũng chỉ là thoáng qua.”
Một ngữ điệu nặng nề khác cũng truyền vào tai hắn, “Nữ sắc lắm họa, dẫu rằng đẹp tựa Bao Tự, dù yêu dù quý, đổi lấy chẳng qua cũng chỉ độc cái nguy vong quốc mà thôi!”
Nhất thời, tiếng khuyên can, tiếng bàn tán xôn xao ập đến, rì rà rì rầm không dứt bên tai.