Công tử Kính Lăng trầm mặt, nhìn chằm chằm Vệ Lạc trong lòng thật lâu, chậm rãi, khóe miệng của hắn hơi kéo, lộ ra một nụ cười khổ: tại sao nước đã đến chân lại sinh ra không nỡ?
Hắn ngẩng đầu lên. Đầu hắn vừa nâng, âm thanh bốn phía tức thì ngưng bặt.
Công tử Kính Lăng đối diện đôi mắt hoa đào ngưng đọng ẩn ý của Nghĩa Tín Quân, khẽ mỉm cười, âm giọng có phần khàn khàn nặng nề nói: “Tốt!”
Hắn nói “Tốt”.
Hắn lại nói “Tốt”!
Nhất thời, bốn phía lại xôn xao tiếng bàn luận, âm thanh huyên náo dần vang. Chỉ có Vệ Lạc, phát hiện ngực mình thực sự trống rỗng, một mảnh trống rỗng!
Chậm rãi, chậm rãi, nàng nhếch môi nở nụ cười. Sau đó nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên.
Nàng vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt hoa đào của Nghĩa Tín Quân. Trong ánh mắt của mỹ thiếu niên này lại cất giấu mừng rỡ vô biên. Hắn vừa bắt gặp ánh mắt của Vệ Lạc thì mắt phải hơi khép, lặng lẽ đưa tình với nàng!
Vệ Lạc ngây người.
Nàng miễn cưỡng cười đáp lại hắn.
Vệ Lạc cúi đầu, từ từ gỡ cánh tay đang trói chặt eo mình của công tử Kính Lăng ra, lui về phía sau ba bước. Giữa sự chú mục của ngàn người, thân thể nàng xoay một cái, quay lưng về phía chúng nhân, cánh tay nhỏ cởi bỏ đai lưng trên mình.
Chẳng ai ngờ rằng mỹ nhân như thế, sẽ ở trong trường hợp như vậy tự mình nới áo. Trong khoảng thời gian ngắn, chúng nhân chỉ thiếu điều không gào thét thành tiếng. Thế nhưng Vệ Lạc chỉ cởi bào phục đỏ rực bên ngoài, bên trong nàng vẫn mặc trung y, nội y, tuy rằng đường cong thân thể đã lúc ẩn lúc hiện, nhưng vẫn không vấn đề gì.
Sau khi cởi ngoại bào ra, nàng cẩn thận gấp lại, tiếp đó tiến lên một bước, hai tay dâng nó đến trước mặt công tử Kính Lăng, cúi đầu êm ái mà rằng: “Thiếp phúc bạc, chẳng nhận nổi bào y này. Nay xin hoàn lại công tử, từ đây về sau, chính là người dưng nước lã!”
Một câu nói ấy, âm thanh rất ôn hoà, vô cùng ôn hòa, không có run rẩy, cũng chẳng hề cảm thương.
Công tử Kính Lăng ngơ ngẩn mà nghe, nghe rồi, thốt nhiên, lòng hắn bắt đầu bứt rứt.
Vệ Lạc đang nâng bào phục thấy hắn không nhận, liền hơi khuỵu xuống, đặt bào phục đỏ như lửa trước chân hắn.
Bào phục vừa thả xuống, nàng liền nhoẻn miệng cười.
Dung nhan của nàng vốn tuyệt mỹ, một nụ cười ấy, quả là hoa sen nở rộ, trăng mây bỡn bờ, giữa mỹ sắc vô biên, càng ngậm lấy vô biên lãnh ý.
Cười rồi, Vệ Lạc đứng thẳng người, mặt đối mặt lặng trông công tử Kính Lăng. Nàng cười nhạt, từ từ nói: “Bào phục dưới chân quân, đạp cũng vậy, đốt cũng thế.”
Nàng nhàn nhạt ném ra lời này xong, quả quyết xoay người, nhanh chân tiến về phía Nghĩa Tín Quân. Nàng đến trước mặt Nghĩa Tín Quân, dịu dàng vái chào, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nháy đôi mắt mặc ngọc, kiều diễm mỉm cười: “Xin quân tặng bào!”
Vẻ mặt nàng lúc này, đặc biệt yêu mị. Vệ Lạc vốn dung nhan thanh lạnh ung dung, một khắc hóa yêu mị này khác nào đã biến thành người khác. Phút chốc chúng công tử lại si dại, đột nhiên phát hiện, phụ nhân trước mặt tư sắc nhường vậy, cũng thật đáng giá dùng hai thành đổi lấy.
Nghĩa Tín Quân cúi đầu nhìn nàng đăm đăm, khóe miệng hắn mỉm cười, trong đôi mắt hoa đào mơ hồ ươn ướt.
Nghe vậy, hắn đưa tay tháo đai ngọc, cởi bào phục trắng tinh của mình, lộ ra một bộ thanh y bó sát người bên trong.
Sau khi cởi áo bào xuống, hắn nhanh chân bước tới trước mặt Vệ Lạc, hai tay dìu cánh tay nàng lên, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, sau đó tự mình khoác áo bào trắng lên người mỹ nhân.
Hắn kề cạnh nàng khít khao, hắn đặt nàng vào trong lòng, trên hai khuôn mặt đều chan chứa ý cười.
Công tử Kính Lăng gắt gao nhìn, gắt gao mà nhìn. Đột nhiên, hắn cảm thấy ngực tức vô cùng, trong điện thực sự có quá nhiều người, làm ngay cả không khí cũng không lưu thông nổi, khiến hô hấp của hắn có chút khó khăn.
Tay phải của hắn nắm thật chặt thành ly rượu, bất tri bất giác, một tiếng “rắc” vang lên giòn giã, ly rượu bằng đồng bị hắn bóp dẹt, rượu ào ra bắn tung tóe cả ống tay áo hắn. Có điều lực chú ý của tất cả mọi người đều đang đặt trên người Vệ Lạc và Nghĩa Tín Quân, không có lấy một ai nhận ra sự khác thường của hắn.
Sau khi khoác bào phục lên người Vệ Lạc, Nghĩa Tín Quân hai tay ôm vòng eo nhỏ của nàng. Hắn cúi đầu, đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc. Nhìn lại nhìn, trên mặt hắn lộ ra một nét cười vui vẻ. Chỉ thấy hắn cúi đầu, đặt môi hôn lên mi mắt của nàng, trong trẻo cười rằng: “Lần này đến Tân Điền, sung sướng nhất, không chi bằng có được nàng!”
Tiếng nói của hắn rất lớn, đây chính là lời tuyên bố.
Tất cả đều nghe thấy lời tuyên bố ấy.
Người cả một điện, có lắc đầu, có ít không tỏ rõ ý kiến, càng nhiều là đang bật cười.
Thế nhưng cho dù là lắc đầu, không tỏ rõ ý kiến hay cười giễu, đều chẳng hề phát hiện, khi hắn nói đến Vệ Lạc thì dùng từ “nàng”, mà không phải “phụ nhân này”.
Vệ Lạc lại chú ý tới.
Lập tức, trong con ngươi nàng nhanh chóng trào lên vành nước mắt.
Nàng không muốn rơi lệ, nàng không hề muốn rơi lệ chút nào. Hôm nay, trong trường hợp này, dẫu cho nàng có phải lập tức chết, cũng không thể đổ dù chỉ nửa giọt lệ.
Thế là, cảm giác được sự sủng nịnh của Nghĩa Tín Quân, cũng cảm giác được vòng ôm này có chút quen thuộc và gần gũi, Vệ Lạc lập tức vùi đầu, chôn cả khuôn mặt vào lòng Nghĩa Tín Quân. Nàng nhẹ nhàng cọ cọ, lau đi những hàng nước mắt như chuỗi châu muốn ngăn cũng không ngăn nổi nữa lên ngực hắn.
Cánh tay Nghĩa Tín Quân siết chặt eo Vệ Lạc, cảm giác sự thân mật của mỹ nhân, hắn cười ha ha ôm lấy nàng, xoay người liền tiến về phía tháp kỷ của mình. Sau lưng hắn, tiếng bàn tán đã lớn thêm.
“Thứ phụ nhân đê tiện! Mới rời chủ cũ, vừa không khóc lóc, cũng chẳng bái biệt, còn nói thẳng rằng đã ra người dưng nước lã. Chao! Phụ nhân này quá vô tình vô nghĩa!”
“Đúng vậy, vừa rời khỏi vòng ôm phu cũ, liền sà vào người mới nói cười. Thực sự là thứ phụ nhân vô tình vô nghĩa!”
“Dùng hai thành để đổi một phụ nhân bạc tình, Nghĩa Tín Quân lỗ rồi!”
“Trông hắn ta đầy mặt mừng rỡ, vui sướng cuống cuồng, dường như không hay phụ nhân này vô tình. Rõ là, rốt cuộc cũng chỉ một thứ lộng thần mà thôi!”
“Ôi, tán thành công tử Kính Lăng bỏ phụ nhân này.”
Những lời xì xầm này, tuyệt đại đa số đều là mắng chửi, chỉ trích.
Có điều những câu nói ấy, Vệ Lạc đương nhiên sẽ không bận tâm. Không chỉ là nàng, ngay cả Nghĩa Tín Quân cũng một vẻ mắt điếc tai ngơ. Trên gương mặt mỹ diễm của hắn ngậm cười, đôi mắt hoa đào cũng không còn liếc qua chúng nhân nữa. Hắn chỉ chuyên chú ôm Vệ Lạc trong lòng, cúi đầu ngửi hương thơm trên mái tóc nàng. Mà Vệ Lạc thì lại chôn sâu vào lồ ng ngực hắn, thỉnh thoảng còn cọ cọ mặt, tuy rằng không trông được biểu cảm, nhưng động tác lại hiện ra sự dỗi hờn lười nhác.
Cảnh tượng này, rất chói mắt!
Công tử Kính Lăng nhìn qua mấy lần, lập tức không thể nhìn nổi nữa. Hắn cúi đầu… Song dù cho hắn có cúi đầu, những âm thanh rì rầm kia cũng không dứt bên tai. Rõ ràng nên là dễ nghe, nhưng hắn càng nghe càng buồn bực, càng nghe càng cáu kỉnh.
Hắn hít một hơi thật dài, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Rượu uống một nửa, chảy đi một nửa. Nửa phần rượu kia theo cằm hắn chảy ào xuống vạt áo, khi hắn đặt ly xuống thì cả người liền khôi phục vẻ mặt vô cảm.
Hắn nhàn nhạt, trễ nải dựa vào tháp, tiếp nhận ly rượu mới từ tay thị tỳ giơ về phía chúng nhân một vòng, cười ha ha nói: “Cũng chỉ là một phụ nhân thôi! Chư vị hà tất để ý quá mức? Hôm nay chư vị là vì chúc mừng Kính Lăng ta mà tụ họp, ngày lành dễ qua mau, cùng uống chén này nào!”
Tiếng hắn cười sang sảng kéo sự chú ý của chúng nhân từ trên người của Vệ Lạc và Nghĩa Tín Quân dời đi chỗ khác. Tức thì, chúng nhân từng người nâng ly, cộng ẩm cùng hắn.