[Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách - Tiểu Sinh Vô Danh

Chương 48: Nanh Vuốt



Editor: Gấu Gầy
Beta: Gấu Lãng Du
Trong khi Sở Hàn và “tác phẩm nghệ thuật” Khung xương nở rộ của hắn khiến tất cả mọi người chấn động, mục sư Busa và Công chúa Ellie đạt được thỏa thuận hợp tác ban đầu, thì ở một nơi khác, Tô Mạch cùng mọi người cũng đã đến đầm lầy hoang dã phía Tây Nam lục địa.
Vì không bị truy sát, nên dù trên đường cũng gặp một số rắc rối nhỏ, nhưng năm ngày sau, bốn người vẫn thuận lợi đến thành Lobe ở biên giới đầm lầy hoang dã.
Đầm lầy hoang dã được mệnh danh là vùng đất chết chóc, không phải là một câu nói đùa.
Hàng trăm năm nay, số người có thể đi sâu vào đầm lầy hoang dã và sống sót trở ra chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bất cứ ai có thể đi xuyên qua đều là những nhân vật lừng lẫy trong lịch sử lục địa. Nổi tiếng nhất trong số đó, chính là bán thần cuối cùng của lục địa, vị vua đầu tiên của đế chế Will – Hill • Will.
Để trở thành bán thần, Hill đã đi qua một “con đường dũng cảm”, điểm dừng chân cuối cùng của con đường dũng cảm chính là đầm lầy hoang dã. Cũng chính vì vậy, tin đồn về “kho báu của Hill” tồn tại ở sâu trong đầm lầy hoang dã mới lan truyền rộng rãi.
Đương nhiên, ngoài “kho báu của Hill”, nguyên nhân quan trọng hơn khiến các dũng sĩ không ngừng xông vào đầm lầy hoang dã, chính là những kỳ trân dị bảo vô tận bên trong.
Hơn vạn năm trước, khi lục địa Thiên Pháp còn là lục địa trung ma, cường giả mọc lên như nấm, đừng nói là Kiếm Thánh, Ma Đạo Sư, mà ngay cả bán thần, thậm chí là chủ thần cũng không chỉ có một. Những Đại pháp sư hoặc Đại kiếm sư như Busa chỉ còn một bước nữa là đến Ma Đạo Sư, ở lục địa Thiên Pháp vạn năm trước, chỉ là tồn tại ở tầng lớp thấp nhất.
Lúc đó, đầm lầy hoang dã đã tồn tại, hơn nữa còn là nơi quyết chiến cuối cùng của các vị thần.
Chính vì trận chiến hủy diệt trời đất đó, lục địa Thiên Pháp mới từ thời kỳ đỉnh cao đi đến suy tàn. Theo các vị chủ thần lần lượt rời đi, các bán thần dần dần chết đi, lục địa Thiên Pháp cũng từ lục địa trung ma đỉnh cao dần dần trở thành lục địa thấp ma. Cập‎ nhật‎ tr𝑢yện‎ nhanh‎ tại‎ ﹢‎ T𝑹Ù𝐌T‎ 𝑹UYỆN.VN‎ ﹢
Mặc dù lục địa đã xuống cấp, nhưng đầm lầy hoang dã vẫn tồn tại. Hơn nữa, theo tài nguyên trên lục địa ngày càng khan hiếm, vùng đất cấm vốn không ai dám đặt chân đến dần dần trở thành “nơi náo nhiệt”. Cũng chính vì vậy, ngoài danh hiệu “vùng đất chết chóc”, đầm lầy hoang dã còn có một cái tên khác – Mỏ vàng của nhà thám hiểm.
Đoàn lính đánh thuê, đội thám hiểm, nhà thám hiểm… Bao gồm cả những kiếm sĩ và pháp sư sa cơ lỡ vận, khi không còn đường lui, đều sẽ lựa chọn bước vào đầm lầy hoang dã để thử vận may.
Đương nhiên, phần lớn mọi người chỉ dám lượn lờ ở ngoài rìa đầm lầy hoang dã, người dám đi sâu vào chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Những người thực sự dám đi sâu vào đầm lầy phần lớn là những kẻ cầm quyền tham lam, bọn họ vì muốn có được nhiều tài nguyên quý hiếm và của cải hơn, không ngừng tổ chức các đoàn thám hiểm tiến vào sâu trong đầm lầy hoang dã. Tuy nhiên, số đoàn thám hiểm có thể sống sót trở ra rất ít, những người chết trong đó, ngoài tính mạng ra, còn có toàn bộ tài sản của họ… Thế nên lầy hoang dã, chẳng phải là mỏ vàng của kẻ tham sao?
“Nhìn kìa, lại một đám không biết sống chết!”
“Hề hề, dám xông vào đầm lầy hoang dã vào mùa này, to gan thật đấy.”
“To gan? Theo tao, đấy chỉ là một lũ ngu ngục liều lĩnh không biết sống chết…”
“Lũ nhà thám hiểm tham lam vô độ, tao muốn xem bọn chúng được mấy người sống sót trở ra.”
“Vào mùa này, ngay cả ngoài rìa cũng rất nguy hiểm, nếu dám đi sâu vào, tao đảm bảo không một ai sống sót!”
“Chưa chắc đâu, biết đâu bọn chúng có tiền, có thể thuê được Sói Tham hay Rắn Bạc thì sao…”
“Sói Tham? Bọn họ đã trở về sao?”
Đã ba ngày rồi, ngày nào bốn người Tô Mạch cũng nghe thấy những lời chế nhạo tương tự.
Chẳng còn cách nào khác, ai bảo bọn họ “không biết tự lượng sức mình”, lại lựa chọn xông vào đầm lầy hoang dã vào thời điểm này chứ.
Xung quanh đầm lầy hoang dã đầy khí độc, mỗi năm vào mùa xuân hè là thời điểm khí độc khủng bố nhất, dù có “thuốc giải độc” cũng vô ích. Hiện giờ vừa lúc cuối xuân đầu hạ, thời điểm khí độc dày đặc nhất, bọn họ lựa chọn tiến vào lúc này, không bị chế nhạo mới lạ.
Nhưng dù khó khăn đến đâu cũng không còn cách nào khác, bọn họ không có thời gian để trì hoãn, đầm lầy hoang dã nhất định phải vào!
Đương nhiên, mặc dù đã hạ quyết tâm, nhưng nhóm người Tô Mạch cũng không phải kẻ ngốc. Dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức không chuẩn bị gì, cứ thế xông vào, điều này chẳng khác nào đi tìm chết. Mặc dù trong mắt người khác, bọn họ tiến vào lúc này cũng giống như đi tìm chết.
Cẩn thận một chút, ba ngày trước, Tô Mạch và Mặt Quỷ đã thử tiến vào vùng rìa đầm lầy hoang dã để tìm hiểu. Kết quả không nằm ngoài dự đoán, hai người rất nhanh đã không chịu nổi sự xâm nhập của khí độc, phải rút lui sớm.
Ba ngày nay, bọn họ ngày ngày lượn lờ quanh các hội lính đánh thuê, mục đích là thuê một đoàn lính đánh thuê địa phương, tốt nhất là đoàn có danh tiếng và kinh nghiệm phong phú, cùng bọn họ tiến vào đầm lầy hoang dã.
Nhưng mà, chỉ cần nghe nói họ muốn tiến vào trong những ngày này, cho dù lớn hay nhỏ, hầu như tất cả các đoàn lính đánh thuê đều từ chối. Những đoàn không từ chối, đều là những đoàn không có danh tiếng, thậm chí trong số đó còn có mấy đoàn tai tiếng, rõ ràng là muốn chơi trò “bịp bợm”.
Có đồng mộng ảo, nhóm người Tô Mạch không thiếu tiền. Sau khi liên tục thất bại, Tô Mạch lập tức quyết định từ bỏ những đoàn lính đánh thuê vừa và nhỏ này, nhắm mục tiêu vào những con “át chủ bài” của hội lính đánh thuê!
Hội lính đánh thuê thành Lobe có năm át chủ bài, chính là: Sói Tham, Rắn Bạc, Nanh Vuốt, Thanh Diễm và Thiết Dực.
Năm đoàn lính đánh thuê đều có ưu thế riêng, trong đó Sói Tham và Nanh Vuốt chú trọng chất lượng hơn số lượng, lực lượng chủ yếu lần lượt được tạo thành từ năm người và tám người; ba đoàn còn lại là những đội ngũ lớn có số lượng hơn trăm người.
Tô Mạch nhắm vào Sói Tham và Nanh Vuốt, tiếc là hai đoàn lính đánh thuê này gần đây đều có nhiệm vụ, không ở trong thành, cho dù bọn họ đưa ra giá cao cũng vô ích.
Tô Mạch ước tính thời gian Sở Hàn đến, bất đắc dĩ nói: “Chờ thêm hai ngày nữa, nếu Sói Tham vẫn chưa trở về, chúng ta sẽ liên lạc với Thiết Dực và Thanh Diễm.”
“Thật, thật sự muốn đi sao?”
Nelson bất an nói: “Mọi người đều nói thời điểm này không tốt, hay là chúng ta đợi thêm một chút? Đợi khí độc không còn nghiêm trọng nữa rồi hãy vào, được không?”
Tô Mạch cười lạnh: “Tốt nhất là đợi đến khi Hoàng tử giả bị giết, hoặc Nữ hoàng Saya chủ động xuất binh giúp ngài khôi phục vương quốc.”
Nelson im bặt, không nói gì nữa.
Sử Hưng Trạch không nghe ra sự chế nhạo trong giọng điệu của Tô Mạch, cười toe toét nói: “Vậy thì tốt, đỡ phải lo lắng!”
Mặt Quỷ vẫn luôn im lặng, nhưng sắc mặt ẩn sau chiếc mặt nạ lại không tốt lắm.
Đúng lúc này, Tô Mạch đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén khóa chặt họ!
Theo bản năng quay đầu lại, y nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng, xinh đẹp, đang nhìn y và Mặt Quỷ với ánh mắt kinh ngạc.
Nguyên nhân người phụ nữ kinh ngạc rất đơn giản, trong hội lính đánh thuê ồn ào này, có thể trong nháy mắt cảm nhận được ánh mắt khác biệt của nàng, chỉ riêng sự nhạy bén này đã là điều mà người bình thường không thể nào có được.
Thấy Tô Mạch và Mặt Quỷ phát hiện ra mình, người phụ nữ cũng không hoảng hốt, ngược lại còn mỉm cười với hai người, sau đó đứng dậy rời đi.
“Đi thôi.”
Tô Mạch và Mặt Quỷ nhìn nhau, lập tức đứng dậy đi theo người phụ nữ.
Nhìn thấy hai người lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, Sử Hưng Trạch vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa ngây ngốc hỏi: “Đi đâu vậy? Hôm nay không đợi nữa sao?”
Khóe miệng Tô Mạch nhếch lên: “Đã đợi được rồi.”
Đi theo người phụ nữ, bốn người rẽ trái rẽ phải, đến một căn nhà nhỏ kín đáo.
“Gan các người cũng to thật đấy, không sợ bà cô đây bắt các người lại làm thịt sao?”
Tô Mạch vừa vào nhà, sau lưng liền vang lên giọng nói mang theo sự trêu chọc và tự tin. Quay đầu lại, chính là người phụ nữ đã nhìn họ ở hội lính đánh thuê.
Người phụ nữ mặc một bộ giáp da gọn gàng, có lẽ do thường xuyên phơi nắng phơi mưa, nên da dẻ hơi ngăm đen, có thể nhìn thấy những đốm tàn nhang trên mặt.
Mặc dù vậy, nhưng khí chất mạnh mẽ và vóc dáng cao ráo của cô đã đủ để che lấp những khuyết điểm nhỏ đó, vẫn là một mỹ nhân hiếm có.
“Xin tự giới thiệu, tôi là Jenny, một thành viên của đoàn lính đánh thuê Nanh Vuốt.”
Nghe thấy hai chữ “Nanh Vuốt”, Tô Mạch và Mặt Quỷ đều sáng mắt lên – Nanh Vuốt và Sói Tham, chính là hai đoàn lính đánh thuê mà họ ưu tiên lựa chọn.
“Tôi nghe nói mấy ngày nay có một nhóm người muốn xông vào đầm lầy hoang dã, không ngờ lại trẻ như vậy!”
Nói xong, Jenny nháy mắt với Tô Mạch: “Hơn nữa còn đẹp trai như vậy.”
Mặc dù bị nháy mắt, nhưng Tô Mạch không hề nhìn thấy chút tán tỉnh nào trong mắt cô, chỉ có sự đánh giá và đề phòng.
Tô Mạch lập tức cười nói: “Tôi còn tưởng rằng trước khi nhận nhiệm vụ, cô ít nhất cũng phải thông qua hội lính đánh thuê.”
Ý là, Jenny đã vượt qua hội lính đánh thuê, trực tiếp liên lạc với khách hàng, đây là hành vi vi phạm quy tắc.
“Ồ, cậu cũng biết nhiều đấy!”
Nói xong, Jenny lấy ra một lá thư từ trong ngực, cười khẩy nói: “Yên tâm, những quy trình cần thiết, chúng tôi sẽ không bỏ qua! Chỉ là, trước khi nhận nhiệm vụ, tôi cần phải tìm hiểu một chút về khách hàng… Để xem rốt cuộc là kẻ ngốc không có đầu óc, hay là kẻ ngốc có chút đầu óc.”
“Này này! Đừng tưởng xinh đẹp là tôi không dám đánh cô!” Sử Hưng Trạch nhe răng trợn mắt bày tỏ sự bất mãn.
“Chậc chậc, xông vào đầm lầy hoang dã vào thời điểm này, không phải ngu ngốc thì là gì?” Jenny khinh thường nói: “Hay là, các người là công tử bột không biết tiêu tiền vào đâu?”
“Cô…”
Sử Hưng Trạch vừa định nổi giận, đã bị Tô Mạch ngăn lại.
Đồng thời, Tô Mạch thản nhiên nói: “Jenny tiểu thư, cô không cần cố ý chọc giận chúng tôi, nói điều kiện của cô đi.”
Trên mặt Jenny lóe lên tia kinh ngạc: “Rất bình tĩnh, thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi!”
Tô Mạch không phủ nhận cũng không khẳng định.
“Được rồi, nể tình cậu không đến nỗi ngốc, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện hợp tác.”
Nói xong, Jenny hướng lên lầu hét lớn: “Đội trưởng, xuống đây!”
Lời Jenny vừa dứt, cầu thang liền vang lên tiếng bước chân “lộp cộp”, một người đàn ông mặc giáp bạc từ từ đi xuống.
Đây là một người đàn ông cao lớn, anh tuấn phi phàm, trên khuôn mặt góc cạnh không có sự bốc đồng và kiêu ngạo của người trẻ tuổi, mà lại có thêm sự trầm ổn và chín chắn.
“Chào mọi người, tôi là Arthur, đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Nanh Vuốt.”
Arthur • Anderson, một Kỵ sĩ Ánh sáng cường đại.
Vì muốn hợp tác với hai đoàn lính đánh thuê lớn, Tô Mạch tất nhiên đã điều tra, đặc biệt là Sói Tham và Nanh Vuốt.
Việc đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Nanh Vuốt là một Kỵ sĩ Ánh sáng, Tô Mạch đã biết. Chỉ là y không ngờ Arthur lại trẻ như vậy, điều đáng quý nhất là khí chất lại cực kỳ trầm ổn.
“Đoàn trưởng Arthur, tôi rất tò mò tại sao anh lại muốn nhận nhiệm vụ của chúng tôi.” Tô Mạch mỉm cười hỏi.
“Thực tế, tiến vào đầm lầy hoang dã vào thời điểm này là một hành động rất thiếu sáng suốt.”
Arthur cũng đáp lại bằng nụ cười thân thiện: “Trùng hợp là, cách đây không lâu, dược sư của chúng tôi vừa nghiên cứu ra “thuốc giải độc” có hiệu quả mạnh hơn. Cho dù các ngươi không xuất hiện, chúng tôi cũng sẽ tìm cơ hội để thử.”
Tô Mạch kinh ngạc nhướng mày.
Nếu vậy, đáng lẽ không nên nói cho bọn họ biết mới đúng.
Dường như hiểu được sự nghi hoặc của Tô Mạch, Arthur lại nói: “Vì muốn nhận nhiệm vụ, chúng tôi đương nhiên cần phải thẳng thắn với đối phương… Hy vọng ngài và những người bạn đồng hành cũng vậy.”
Tô Mạch gật đầu: “Đương nhiên.”
Arthur lại nở nụ cười mê người, dùng giọng điệu ôn hòa nhưng không cho phép nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi, khách hàng mà chúng tôi cần bảo vệ là bốn cậu sao? Ngoài ra, các cậu chỉ muốn tiến vào vùng rìa đầm lầy hoang dã hay muốn đi sâu vào?”
Nói rõ ràng mọi chuyện trước, mới không xảy ra mâu thuẫn, Arthur rõ ràng rất hiểu điều này.
“Người cần được bảo vệ chỉ có một mình cậu ấy.”*
(Có người ngoài nên Tô Mạch sẽ gọi Nelson là cậu.)
Tô Mạch nhìn Nelson, tiếp tục nói: “Ngoài ra, mục đích của chúng tôi không phải là khám phá đầm lầy hoang dã, mà là… đi sâu vào.”
Arthur nhíu mày, Jenny lại hỏi: “Đi sâu đến mức nào? Hừ, tham lam vô độ, chúng tôi tuy là lính đánh thuê, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc bán mạng vì tiền.”
Ý là, cho dù đạt thành thỏa thuận, Nanh Vuốt cũng sẽ không mạo hiểm mù quáng vì khách hàng.
“Đương nhiên.”
Tô Mạch nói: “Thực tế, chúng tôi cũng không chắc chắn sẽ đi đến đâu. Tuy nhiên, có một điều có thể đảm bảo, chỉ cần các vị cho rằng đã đạt đến giới hạn chịu đựng của mình, hợp đồng giữa hai bên sẽ lập tức chấm dứt, thù lao thuê, chúng tôi vẫn sẽ trả đầy đủ.”
Arthur nghe ra ý nghĩa ẩn dụ trong đó, không khỏi nhíu mày: “Các cậu muốn đi xuyên qua đầm lầy?”
“Thật là không biết tự lượng sức mình! Đầm lầy hoang dã sao có thể xuyên qua? Cậu cho rằng mình là ai, Hill • Will sao? Con đường dũng cảm không phải là thứ mà bất cứ tên tép riu nào cũng có thể đi được!”
Lời nói của Jenny tràn đầy sự chế giễu, cô không ngờ bốn “công tử bột” liều lĩnh này lại có ý định đi xuyên qua đầm lầy hoang dã.
Đầm lầy hoang dã là nơi chỗ nào cũng có thể đi sao?
Đó là vùng đất chết chóc, ngay cả Kiếm Thánh, Ma Đạo Sư trong truyền thuyết cũng không dám mạo hiểm đi sâu vào!
Lời chế nhạo của Jenny vốn không có gì, nhưng khi nghe thấy mấy chữ “Hill • Will”, Nelson lại run lên. Vốn đang sợ hãi, thậm chí còn do dự muốn từ bỏ, hắn đột nhiên nổi giận!
“Đừng coi thường người khác! Chỉ là đầm lầy hoang dã mà thôi, người khác có thể xông vào, tại sao chúng ta lại không thể? Tôi… tôi bây giờ sẽ xông vào cho cô xem!”
Trước sự bùng nổ bất ngờ của Nelson, đừng nói là Arthur và Jenny, ngay cả Tô Mạch và Mặt Quỷ cũng ngây người.
Ngoại trừ…
“Tốt lắm! Đúng là đàn ông!”
Chỉ thấy Sử Hưng Trạch vỗ mạnh bàn, đứng bật dậy, hùng hổ nói: “Tôi dạy dỗ cậu bao nhiêu ngày, cuối cùng cậu cũng giống đàn ông rồi! Chỉ là một cái đầm lầy thôi, sợ cái gì! Đi, bây giờ tôi sẽ đi cùng cậu!”
Nelson gật đầu lia lịa, kích động nói: “Đi!”
Nói xong, hai người tay trong tay, vai kề vai, hùng dũng bước ra cửa…
——–


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.