Editor: Gấu Gầy
Beta: Gấu Lãng Du
“Dám bước ra khỏi căn phòng này, tôi đảm bảo hai người sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Giọng nói lạnh lùng của Tô Mạch vang lên, Nelson và Sử Hưng Trạch đang định bước ra khỏi cửa đồng thời cứng đờ – Ngọn lửa đang bùng cháy lập tức tắt ngúm.
“À, ha ha, bạn của cậu… Ừm, rất thú vị!” Sau khi hoàn hồn, Arthur vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được tính từ thích hợp, đành dùng “thú vị” để thay thế.
“Xin lỗi đã để các vị chê cười.”
Tô Mạch hiếm khi tỏ ra lúng túng, y lạnh lùng liếc mắt nhìn Nelson và Sử Hưng Trạch, ra hiệu cho hai người đừng làm loạn, sau đó kéo câu chuyện về chủ đề chính: “Chúng tôi không phải muốn đi xuyên qua đầm lầy hoang dã… Thực tế, nói không chừng còn không cần phải đi sâu vào. Nhưng những điều này không quan trọng, chúng tôi chỉ có một yêu cầu: Anh và đoàn lính đánh thuê của anh trong thời gian hợp đồng, hãy hỗ trợ chúng tôi đi sâu vào và đảm bảo an toàn cho Nelson.”
“Mặc dù hơi thất lễ, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, mục đích của các cậu rốt cuộc là gì?” Câu hỏi rất nhạy cảm, nhưng nụ cười trên mặt Arthur lại rất thân thiện, không khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm.
Im lặng một lúc lâu, Tô Mạch nói: “Sau khi tiến vào đầm lầy hoang dã, tôi sẽ chọn thời cơ thích hợp để nói cho các vị biết.”
“Hai trăm dặm!”
Jenny đột nhiên lên tiếng, giọng điệu cũng rất nghiêm túc: “Đây là giới hạn chúng tôi có thể chịu đựng vào thời điểm này, đi sâu hơn sẽ rất nguy hiểm!”
Ánh mắt Tô Mạch lóe lên, cười nói: “Được! Đến lúc đó, tôi sẽ nói ra mục đích thực sự, dù Nanh Vuốt lựa chọn tiếp tục hay từ bỏ, chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản.”
“Một nửa thù lao.”
Arthur lên tiếng: “Đến lúc đó chỉ cần một phần ba, nhưng vào thời điểm này… Cậu cũng biết, chúng tôi cũng cần kiếm sống.”
“Không vấn đề.”
Tô Mạch đồng ý rất sảng khoái, hỏi tiếp: “Mấy người?”
“Bốn người.”
Tô Mạch nhíu mày, Arthur giải thích: “Lực lượng chủ yếu của Nanh Vuốt tuy là tám người, nhưng bốn người còn lại còn có nhiệm vụ khác. Nếu chỉ đi sâu vào hai trăm dặm, bốn người chúng tôi là đủ.”
Tô Mạch gật đầu, không so đo quá nhiều. Dù sao, so với số lượng, y coi trọng kinh nghiệm của Nanh Vuốt về đầm lầy hoang dã hơn.
“Cần chuẩn bị bao lâu?”
“Điều này phải xem khách hàng muốn xuất phát lúc nào.”
“Càng sớm càng tốt.”
Arthur suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu vậy, sáng mai đi!”
Tiếp theo là thương lượng giá cả và địa điểm tập hợp, sau khi bàn bạc xong xuôi, bốn người Tô Mạch rời khỏi căn nhà nhỏ…
“Đội trưởng, chúng ta thật sự sẽ nhận nhiệm vụ này sao? Tôi luôn cảm thấy mục đích của bọn họ không đơn giản!” Sau khi bốn người rời đi, Jenny vội vàng hỏi.
Arthur gật đầu đồng ý, sau đó lại cười nói: “Bất kể mục đích của họ là gì, chúng ta chỉ cần giữ vững giới hạn của mình. Nếu thật sự là loại khách hàng tham lam vô độ, đến lúc cần thiết, chúng ta có thể từ bỏ một nửa thù lao còn lại.”
Đương nhiên, đây chỉ là biện pháp cuối cùng, dù sao từ bỏ khách hàng sẽ gây tổn hại rất lớn đến danh tiếng của đoàn lính đánh thuê. Nhóm người Tô Mạch tuy trông không đơn giản, nhưng Arthur cũng có lòng tin vào thực lực của mình và đồng đội, không sợ bọn họ giở trò gì.
“Vậy thì tốt, tôi sẽ thông báo cho Biện Long và Tiểu Kiệt…”
Sáng sớm hôm sau, Tô Mạch cùng mọi người đến địa điểm đã hẹn, bốn người của đoàn lính đánh thuê Nanh Vuốt đã sớm chờ đợi ở đó.
Sau khi hai bên tự giới thiệu, Tô Mạch đã biết tên và nghề nghiệp của hai người còn lại.
Biện Long giống như Sử Hưng Trạch, đều là người cao to. Trùng hợp hơn là, hai người đều là Cuồng kiếm sĩ, tính cách hợp nhau, đều là kiểu người thẳng thắn, bộc trực.
So với Biện Long nhiệt tình, Tiểu Kiệt lại tỏ ra rụt rè hơn nhiều. Mặc dù ít nói, nhưng thực lực của hắn không thể xem thường, là một pháp sư song tu băng hỏa.
Người mạnh nhất trong bốn người dĩ nhiên là Arthur, Kỵ sĩ Ánh sáng này không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà còn rất khéo léo, luôn quan tâm đến cảm xúc của mọi người, ngay cả Mặt Quỷ – người có vô hình nhất cũng không bị bỏ qua.
Sau khi hai bên gặp mặt, dưới sự điều hòa của Arthur, rất nhanh đã trở nên thân thiết. Đặc biệt là Sử Hưng Trạch và Biện Long, hai người vừa gặp mà như đã quen, nói chuyện rôm rả, có vẻ như hận gặp nhau quá muộn.
“Ha ha ha, thật không ngờ, tiểu quý tộc cậu lại hài hước như vậy!”
Bên tai vang lên tiếng cười sảng khoái của Jenny, bên cạnh cô, khuôn mặt ửng đỏ của Nelson cũng mang theo sự vui tươi phấn khích. Nhìn điệu bộ đó, dường như hắn đã bị “nữ vương” thuần phục.
Ngay cả Tiểu Kiệt nhút nhát nhất cũng luôn theo sát Mặt Quỷ, thỉnh thoảng còn có thể nói chuyện đôi câu…
Quả nhiên là đoàn lính đánh thuê giàu kinh nghiệm, mỗi người đều không đơn giản!
“Tô tiên sinh, bạn đồng hành của cậu, nhất định là một sát thủ rất xuất sắc.”
Giọng nói ôn hòa của Arthur vang lên, Tô Mạch biết anh ta đang nói về Mặt Quỷ. Tô Mạch liếc nhìn Mặt Quỷ, không phủ nhận cũng không khẳng định nói: “Có lẽ vậy, dường như anh rất hứng thú với hắn?”
“Ha ha, là tôi đường đột rồi, Tô tiên sinh đừng trách.”
Arthur có một loại khí chất ôn hòa, rất dễ khiến người ta vô thức buông lỏng cảnh giác. Ngay cả khi một số vấn đề nhạy cảm được nói ra từ miệng anh ta, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm.
So với Nelson và Sử Hưng Trạch, Tô Mạch rõ ràng cảm thấy Arthur hứng thú với y và Mặt Quỷ hơn. Nhưng tên này cũng rất thông minh, mỗi lần hỏi đều biết điểm dừng, tuyệt không đến mức làm người ta phản cảm.
“So với Mặt Quỷ tiên sinh, Tô tiên sinh càng đặc biệt hơn, ví dụ như…” Nói được một nửa, Arthur đột nhiên dừng lại.
Tô Mạch kinh ngạc nhìn anh ta, chỉ thấy Arthur nhíu mày nhìn về phía sau, sau đó gọi Jenny đang “tán tỉnh” Nelson: “Jenny, bên kia!”
Jenny khẽ giật mình, sau đó xoay người, rất linh hoạt nhảy lên một cây đại thụ.
Chốc lát sau, trên cây truyền đến giọng nói nửa cười nửa không của người phụ nữ: “Ồ, xem ra mấy người ‘đắt khách’ ghê há!”
Suy nghĩ một chút, Tô Mạch liền hiểu “đắt khách” trong miệng Jenny là gì, đáy mắt lập tức lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Arthur bị sát ý thoáng qua trong mắt Tô Mạch làm cho giật mình, vội vàng nói: “Chỉ là mấy con bọ chét không biết điều mà thôi, cứ giao cho chúng tôi xử lý.”
Nói xong, anh ta ra hiệu cho Biện Long đang trò chuyện vui vẻ với Sử Hưng Trạch, Biện Long lập tức hiểu ý Arthur, vỗ vai Sử Hưng Trạch cười lớn: “Em trai, phía sau chúng ta có mấy cái đuôi, đi cùng anh đây một chuyến, thế nào?”
“Đuôi?”
Sử Hưng Trạch vội vàng quay đầu nhìn phía sau: “Đuôi ở đâu?”
“Ha ha ha, em trai thật hài hước!”
“Anh trai cũng vậy!”
“Đi!”
“Đi!”
Biện Long dẫn Sử Hưng Trạch đi về phía sau, Tô Mạch lại nhíu mày. Nhìn thấy vậy, Arthur vội vàng nói: “Biện Long là vậy đấy, gặp được người hợp ý nhiệt tình dữ lắm. Yên tâm, cậu ta luôn tuân thủ giới hạn, nhất định sẽ không để Sử tiên sinh gặp nguy hiểm.”
Tô Mạch gật đầu không nói gì, chỉ liếc nhìn Mặt Quỷ. Mặt Quỷ lập tức bỏ mặc Tiểu Kiệt, lặng lẽ đi theo sau Biện Long và Sử Hưng Trạch…
Nhìn thấy vậy, Arthur cũng nhíu mày,
không phải vì Tô Mạch không tin tưởng mình, mà là đồng đội của mình – Biện Long, vậy mà lại không hề phát hiện ra Mặt Quỷ đang bám theo!
“Tên đeo mặt nạ kia không đơn giản.”
Không biết từ lúc nào Jenny đã đến bên cạnh Arthur, nhỏ giọng nói: “Tiểu Kiệt cũng cảm thấy hắn ta rất kỳ lạ… Đội trưởng, anh nói hắn ta có phải là ‘kẻ ẩn nấp’ cấp cao của hội Ám Dạ không?”
Arthur im lặng lắc đầu, không bày tỏ ý kiến.
Chốc lát sau, người đầu tiên quay về là Mặt Quỷ, hắn chỉ gật đầu với Tô Mạch, rồi quay về chỗ của mình. Một lúc sau, Biện Long và Sử Hưng Trạch mới quay lại, nhìn hai người nói cười, dường như từ đầu đến cuối đều không phát hiện ra Mặt Quỷ bám theo.
“Là người của ‘Rắn Đuôi Chuông’, lũ sâu mọt này coi các cậu là bánh bao rồi!”
“Rắn Đuôi Chuông” là đoàn lính đánh thuê tai tiếng của thành Lobe, nhóm người Tô Mạch lượn lờ ở hội lính đánh thuê mấy ngày nay, đã bị bọn chúng để ý. Hôm nay nhìn thấy bọn họ xuất phát, “Rắn Đuôi Chuông” lập tức bám theo.
Chỉ tiếc, bọn chúng đã gặp phải Nanh Vuốt.
Nói là tiếc, chi bằng dùng từ may mắn thì đúng hơn. Biện Long của Nanh Vuốt chỉ dạy dỗ “Rắn Đuôi Chuông” một trận rồi thả bọn chúng đi. Nếu đổi thành Tô Mạch hoặc Mặt Quỷ ra tay… Ha ha, e rằng không một ai sống sót.
Loại bỏ mấy cái đuôi, tám người tiếp tục tiến về phía trước, đến giữa trưa đã tới bên ngoài đầm lầy hoang dã.
“Khí độc vào thời điểm này tuy dày đặc hơn mùa thu đông rất nhiều, nhưng cũng chia theo từng thời điểm.” Arthur nói: “Nghiêm trọng nhất là vào ban đêm và sáng sớm, giữa trưa là loãng nhất.”
Nói là loãng, nhưng vẫn nghiêm trọng hơn mùa thu đông rất nhiều.
Mọi người vội vàng ăn uống xong, Arthur ra hiệu cho Jenny lấy “thuốc giải độc” mới được dược sư của họ điều chế đưa cho Tô Mạch cùng mọi người, đồng thời nói: “Mỗi viên thuốc giải độc có thể duy trì từ tám đến mười tiếng, mỗi bình sứ có mười viên, nếu không đủ thì nói với tôi.”
Tô Mạch nhận lấy bình sứ, đổ ra một viên thuốc giải độc. Thuốc giải độc to bằng viên kẹo, có màu đỏ tím. Nhìn bốn người Nanh Vuốt không chút do dự nuốt xuống, Tô Mạch do dự một chút cũng ăn một viên.
Khoảnh khắc nuốt viên thuốc giải độc, Tô Mạch liền cảm thấy tinh thần tỉnh táo, hiệu quả tốt hơn nhiều so với thuốc giải độc mà bọn họ lén mua trước đó.
“Thuốc giải độc có thể giải độc là thật, nhưng theo thời gian, vẫn sẽ có một lượng nhỏ khí độc tích tụ trong cơ thể.” Arthur nói: “Tuy rằng chúng ta ăn là thuốc giải độc mạnh, nhưng vẫn không thể chủ quan, tốt nhất là rời khỏi đầm lầy hoang dã trong vòng một tuần.”
Nếu không, cho dù là cơ thể của Đại kiếm sư cũng không chịu nổi.
Khí độc chỉ là một phần của đầm lầy hoang dã, ở sâu trong đầm lầy, thậm chí bên ngoài đầm lầy, còn có rất nhiều thứ khủng bố hơn khí độc. Những lời này cho dù Nanh Vuốt không nói, nhóm người Tô Mạch cũng biết.
Nanh Vuốt vẫn là một đoàn lính đánh thuê tương đối tận tâm, sau khi bước vào đầm lầy hoang dã, Arthur vẫn luôn đi bên cạnh Tô Mạch, giải thích cho y nơi nào nguy hiểm, nơi nào tuyệt đối không được đến, v.v..
Vì mục đích của nhóm người Tô Mạch là đi sâu vào, chứ không phải thám hiểm và tìm kiếm kho báu, cho nên những nơi cực kỳ nguy hiểm và đầy rẫy những điều chưa biết, bọn họ đều cố gắng tránh né.
Lúc này, ưu thế của Nanh Vuốt hoàn toàn được thể hiện ra.
Mấy ngày trước, Tô Mạch và Mặt Quỷ cũng đã thử xông vào đầm lầy hoang dã. Thế nhưng, hai người hoàn toàn không biết gì về đầm lầy hoang dã, mặc dù cũng mua một bản đồ ngoại vi, nhưng tác dụng rất hạn chế. Chưa đầy hai tiếng, hai người đã vì xông nhầm vào lãnh địa của ong độc lửa, bị một đàn ong đuổi ra khỏi đầm lầy hoang dã, vô cùng chật vật.
“Ong độc lửa?”
Arthur kinh ngạc nói: “Có thể sống sót dưới sự tấn công của ong độc lửa mà không bị thương, các cậu đã rất may mắn rồi.”
Nghe Arthur giải thích về sự lợi hại của ong độc lửa, Tô Mạch và Mặt Quỷ nhìn nhau, đều nhìn thấy sự may mắn trong mắt đối phương.
Ong độc lửa ở vùng rìa đầm lầy hoang dã được coi là loài côn trùng độc tương đối nguy hiểm. Mỗi con ong độc lửa đều to bằng nắm tay, thực lực đơn lẻ rất bình thường, hoàn toàn không có gì uy hiếp. Thế nhưng, ong độc lửa là loài độc vật sống theo bầy đàn, hơn nữa còn có một phương thức liên lạc kỳ lạ với nhau. Chỉ cần chọc giận một con, nhất định sẽ cả bầy ong sẽ kéo đến!
Khi số lượng ong độc lửa vượt quá trăm con, đừng nói là người bình thường, ngay cả Đại kiếm sư cũng không dám tùy tiện chọc giận, sơ ý một chút là sẽ mất mạng.
Tuy rằng ong độc lửa có chữ “lửa”, nhưng lại sợ nhất là lửa. Chỉ là, trong đầm lầy hoang dã độ ẩm rất cao, muốn tạo ra lửa lớn căn bản là không thể. Lúc này, tầm quan trọng của pháp sư hỏa hệ mới được thể hiện.
Thực ra, không chỉ là ong độc lửa, phần lớn độc vật hoặc ma thú đều sợ lửa, sấm sét, v.v.. Vì vậy, bất cứ đội ngũ nào đi sâu vào đầm lầy hoang dã, đều không thể thiếu pháp sư, đặc biệt là pháp sư hệ hỏa.
“Những nơi nguy hiểm ở vùng ngoại vi đầm lầy tuy nhiều, nhưng phần lớn đều thuộc khu vực đã được thăm dò. Chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không gặp nguy hiểm.”
Arthur nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tô Mạch lại rất rõ ràng, điều này phải dựa trên tiền đề là thuê được đoàn lính đánh thuê đáng tin cậy.
Khu vực ngoại vi đầm lầy hoang dã tuy cơ bản đã được các đoàn lính đánh thuê và đoàn thám hiểm thăm dò, nhưng nơi nào nguy hiểm, cách tránh né như thế nào, cũng như bản đồ chi tiết, đều liệt vào loại bí mật và át chủ bài lớn nhất của mỗi đoàn lính đánh thuê, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
Giống như lúc này, tám người có thể ung dung, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nói cười như vậy, tuyệt đối không phải dựa vào may mắn, mà là kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm ở vùng ngoại vi đầm lầy hoang dã của đoàn lính đánh thuê Nanh Vuốt.
Đương nhiên, giá cả không hề rẻ.
Muốn thuê được đoàn lính đánh thuê như Nanh Vuốt, dù là danh tiếng hay uy tín, đều rất tốt, không chỉ cần vận may, mà còn cần có đủ tài lực hỗ trợ.
Nếu không phải ba người Tô Mạch đều là người chơi, hơn nữa đồng mộng ảo tương đối dư dả, cộng thêm chút may mắn, cũng không thể thuê được Nanh Vuốt. Không có Nanh Vuốt, chuyến đi đầm lầy hoang dã này sẽ không thể tránh khỏi gặp nhiều rắc rối…
Đầm lầy hoang dã rất rộng lớn, Nanh Vuốt đã nói, vào thời điểm này, nhiều nhất bọn họ chỉ có thể đi sâu vào hai trăm dặm. Nhưng hai trăm dặm chỉ là vừa vượt qua khu vực ngoại vi mà thôi, hơn nữa còn là khoảng cách theo đường thẳng. Vùng trung tâm đầm lầy nhất định còn rộng lớn hơn, nguy hiểm hơn.
Có bốn người Nanh Vuốt dẫn đường, chỉ sau bốn tiếng, mọi người đã đi sâu vào mấy chục dặm mà không gặp phải nguy hiểm gì, tốc độ không thể nói là không nhanh.
Nghỉ ngơi một chút, Arthur đột nhiên nói: “Tiếp theo là lãnh địa của cóc ba mắt, mặc dù có thể vòng qua, nhưng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian. Hơn nữa, cho dù vòng qua nó, cũng có thể gặp phải nguy hiểm khác, cho nên tôi đề nghị xông qua!”
Mặc dù Arthur nói là “đề nghị”, nhưng Tô Mạch lại hiểu rõ, đây là lựa chọn tốt nhất. Liếc nhìn Mặt Quỷ, y rất dứt khoát gật đầu đồng ý.
Thấy vậy, Arthur nhẹ nhàng thở phào.
Cóc ba mắt ở vùng rìa đầm lầy hoang dã cũng thuộc về một trong những loài vật có độc tương đối nguy hiểm, nếu nhóm người Tô Mạch nhất quyết muốn vòng qua, thì Nanh Vuốt là những người được thuê cũng không thể làm gì khác. May mà Tô Mạch rất biết điều, không làm ra chuyện ngu ngốc “người ngoài nghề chỉ đạo người trong nghề”.
“Tô tiên sinh, lát nữa Tiểu Kiệt sẽ nói cho các cậu biết về đặc tính của cóc ba mắt, tôi, Jenny và Biện Long đi chuẩn bị một chút.”
“Chuẩn bị?”
Jenny vừa đứng dậy vừa bĩu môi nói: “Đừng tưởng giải quyết được khí độc là vạn sự đại cát, trong đầm lầy hoang dã, chướng khí khủng bố hơn cả khí độc còn nhiều lắm!”
Lúc này, Tiểu Kiệt xen vào: “Lãnh địa của cóc ba mắt là một vùng đầm lầy trũng, chúng dành phần lớn thời gian ẩn náu ở tầng đáy của vùng trũng, dựa vào chướng khí bên trong đầm lầy để sinh tồn. Ngoài ra, cóc ba mắt mỗi ngày sẽ nổi lên mặt bùn khoảng mười phút để hít thở, khí mà chúng thở ra có chứa khí độc của đầm lầy, người bình thường chỉ cần hít phải một chút toàn thân sẽ mềm nhũn, miệng sùi bọt mép. Hơn nữa, khí độc đầm lầy còn có tác dụng gây ảo giác nhất định, chỉ có ‘cỏ tử anh’ mọc xung quanh vùng trũng mới có thể giải.”
Cho nên, điều mà Arthur ba người cần làm lúc này là tìm ‘cỏ tử anh’.
Chưa đợi Tô Mạch hỏi, Tiểu Kiệt lại giải thích: “Cỏ tử anh cũng có một đặc điểm, sau khi rời khỏi mặt đất bốn tiếng sẽ héo úa, hơn nữa chỉ có thể tìm thấy ở gần vùng trũng có khí độc đầm lầy.”
Đây cũng là lý do tại sao đoàn lính đánh thuê Nanh Vuốt không chuẩn bị trước.
Mặc dù sau này căn bản không quay lại thế giới này, nhưng Tô Mạch vẫn ghi nhớ lời giới thiệu của Tiểu Kiệt về cóc ba mắt và cỏ tử anh, biết đâu tương lai sẽ dùng được trong kịch bản nào đó.
Khoảng hai mươi phút sau, ba người Arthur quay lại, mỗi người đều cầm trong tay mấy cây cỏ tử anh.
“Mọi người đừng ôm tâm lý may mắn, sau khi tiến vào vùng trũng, nhất định phải ngậm lá cỏ tử anh trong miệng!” Arthur nói: “Mặc dù mùi vị hơi tanh hôi, nhưng nhịn một chút là có thể thích ứng.”
Nói là “mọi người”, nhưng chủ yếu muốn nhắc nhở bốn người Tô Mạch.
Trong bốn người bọn họ, ba người là người chơi, ngay cả Nelson – vị Hoàng tử sa cơ kia cũng là thi sĩ lang thang khắp nơi, chút tanh hôi này đương nhiên có thể chịu đựng… Nhưng mà, Tô Mạch đã đánh giá cao Nelson rồi.
“Ọe… Khụ khụ!!”
Nelson vừa cho một lá cỏ tử anh vào miệng, đã “phụt” một tiếng, nôn ra!
“Phụt! Phụt! Ọe!”
Chỉ thấy khuôn mặt Nelson nhăn nhó như bánh bao, hắn vừa cúi người nôn mửa, vừa lau nước mắt chảy ra từ khóe mắt, không ngừng than thở: “Cái thứ quỷ quái gì thế này, còn kinh tởm hơn cả cứt!”
Tô Mạch nhíu mày, cũng hái một lá ngậm vào miệng… Quả thực còn kinh tởm hơn cả cứt!
Dạ dày cuồn cuộn, Tô Mạch cố gắng kìm nén sự khó chịu, miễn cưỡng vượt qua giai đoạn khó chịu ban đầu.
Ngay cả Tô Mạch còn như vậy, những người khác đương nhiên cũng không dễ chịu gì, bao gồm cả bốn người của đoàn lính đánh thuê Nanh Vuốt.
“Nhịn một chút đi, quen dần sẽ ổn thôi.”
Nụ cười ôn hòa luôn thường trực trên mặt Arthur cuối cùng cũng biến mất khi ngậm lá cỏ tử anh vào miệng – Hừ, ai ngậm một miệng “cứt” mà còn cười được thì mới là biến thái!
Nhìn thấy sắc mặt ai cũng khó coi, ngoại trừ Mặt Quỷ đang đeo mặt nạ, Sử Hưng Trạch đảo mắt, định lén ném lá cỏ trong tay xuống.
“Em trai, đồng cam cộng khổ!”
Biện Long rất quan tâm đến “Em trai nhà mình”, thấy Sử Hưng Trạch do dự không dám ngậm, liền lấy một cái lá to hơn, không nói lời nào nhét vào miệng Sử Hưng Trạch, còn rất “tâm lý” che miệng hắn lại!
“Ư ưm ưm… Ưm?”
Nhìn thấy Sử Hưng Trạch đang giãy giụa đột nhiên im lặng, Biện Long nhịn cơn buồn nôn cảm thán: “Em trai, được đấy!”
“Đương nhiên!”
Sử Hưng Trạch nhếch miệng cười, sau đó há to miệng nói: “Tôi nuốt luôn rồi!”
Nuốt một cục cứt…
“Ọe!!”
Biện Long không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng ói mửa.
“Ọe… Cậu ghê tởm quá đi!”
Jenny mới vừa ói xong trừng mắt lườm Sử Hưng Trạch, sau đó lại ngắt một cái lá, vẻ mặt giãy giụa.
“Đội trưởng…”
Arthur – người duy nhất… À không, là một trong ba người không ói, bình tĩnh lắc đầu.
Loay hoay gần nửa tiếng, tất cả mọi người, bao gồm cả Nelson là người ói đầu tiên, cuối cùng cũng đã thích nghi với mùi hôi thối trong miệng, dưới sự dẫn dắt của Jenny, bước vào lãnh địa của cóc ba mắt – vùng đầm lầy trũng.
Vùng đầm lầy trũng lầy lội khó đi, hơn nữa sơ ý một chút là sẽ bị lún xuống. Lúc này, ưu thế của Jenny mới được thể hiện, nữ thợ săn cường đại này không chỉ giỏi thăm dò đường đi và bố trí bẫy, mà còn có khả năng biến vùng đầm lầy thành mặt đất có thể đi trong thời gian ngắn.
Đương nhiên, kỹ năng này tiêu hao rất lớn, hơn nữa thời gian duy trì rất ngắn. Vì vậy, tám người không chỉ phải cẩn thận, mà còn phải vượt qua đầm lầy trũng với tốc độ nhanh nhất.
Đúng như Arthur đã cảnh báo trước, Tô Mạch vừa bước vào đầm lầy trũng, đã cảm thấy đầu óc choáng váng!
Rất nhanh, trong miệng truyền đến cảm giác mát lạnh, cảm giác chóng mặt lập tức biến mất – Cỏ tử anh tuy kinh tởm, nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng.
Địa hình đầm lầy trũng tuy không phức tạp, nhưng mọi người ngoài việc phải tránh né khí độc đầm lầy, còn phải cẩn thận vòng qua những con cóc ba mắt thỉnh thoảng nổi lên mặt bùn. Jenny phụ trách thăm dò đường đi và mở đường, áp lực rất lớn.
Người đi theo sát Jenny là Arthur, với tư cách là Kỵ sĩ Ánh sáng, Arthur vốn có tác dụng khắc chế một số độc thú và ma thú trong đầm lầy hoang dã. Hơn nữa, anh ta phối hợp rất ăn ý với Jenny, lỡ như Jenny gặp nguy hiểm, anh ta có thể kịp thời cứu viện.
Phía sau Arthur lần lượt là Tô Mạch, Nelson, Mặt Quỷ, Tiểu Kiệt, Sử Hưng Trạch và Biện Long phụ trách bộc hậu.
Cứ như vậy, mọi người lặng lẽ tiến về phía trước với tốc độ nhanh chóng, rất nhanh đã tiến sâu vào trong đầm lầy trũng.
Lúc này, Jenny đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, ra hiệu cho Tiểu Kiệt phía sau.
Tiểu Kiệt hiểu ý, lập tức phóng một “Hỏa cầu thuật” nhỏ lên không trung.
Tầm nhìn mờ ảo của mọi người lập tức trở nên rõ ràng – Phía trước không xa, một con cóc ba mắt khổng lồ đang hít thở!
Đây là lần đầu tiên nhóm người Tô Mạch nhìn thấy cóc ba mắt ở khoảng cách gần.
Con quái vật xấu xí này vẫn có chút khác biệt so với tưởng tượng của bọn họ, ngoài việc giống như cóc bình thường, trên người đầy “mụn cóc” dày đặc, trên trán cóc ba mắt còn có thêm một “con mắt hướng lên trời”.
Lý do phải đặt trong dấu ngoặc kép, là vì con mắt thứ ba này không phải là mắt thật, mà là một “khối u độc màu đỏ” rất giống với mắt.
Theo lời phổ cập của Tiểu Kiệt, “khối u độc màu đỏ” đó là vũ khí bí mật của cóc ba mắt, khi bị tấn công, “khối u độc màu đỏ” sẽ trực tiếp nổ tung!
Chất độc bên trong không chỉ có tác dụng ăn mòn mạnh, mà còn chứa kịch độc, ngay cả Đại kiếm sư, nếu không kịp thời cắt bỏ phần bị ăn mòn, cũng chỉ có con đường chết.
Trước mắt xuất hiện một con cóc ba mắt, hơn nữa nhìn điệu bộ của nó, khoảng cách đến lúc “hít thở” xong ít nhất còn năm, sáu phút, Jenny đang đi phía trước do dự một chút, lại ra hiệu – Giết, hay vòng qua?
Do dự hai giây, Arthur lựa chọn vòng qua.
Vòng qua cóc ba mắt, không chỉ là nơi nó hít thở, mà còn phải vòng qua cả phạm vi mấy mét xung quanh. Nếu không, con ‘độc vật’ bị quấy rầy vẫn sẽ tấn công mọi người.
Jenny không chỉ giàu kinh nghiệm, mà còn rất lão luyện; sau khi Arthur ra lệnh vòng qua, cô không trực tiếp đi đường vòng, mà tạo một đường gấp khúc trên mặt đất, ra hiệu bằng mắt cho mọi người nhảy qua.
Trong nhóm, ngoại trừ Nelson hơi yếu một chút, ngay cả một pháp sư như Tiểu Kiệt cũng có thể nhảy qua. Tuy nhiên, vì có hai Cuồng kiếm sĩ, nên Tiểu Kiệt vẫn được đối xử như Nelson – được hai Cuồng kiếm sĩ cõng lên nhảy qua.
Vòng qua con cóc này, mọi người tiếp tục tiến về phía trước, chưa đầy ba phút, lại gặp con cóc thứ hai; rõ ràng, càng đi sâu vào, số lượng cóc ba mắt ra ngoài hít thở càng nhiều…
——–