[Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách - Tiểu Sinh Vô Danh

Chương 63: Kịch Bản Giết Chóc



Editor: Gấu Gầy

Xem phim kinh dị lúc nửa đêm, điều khiến người ta khó chịu nhất là gì?

Là những kẻ buôn chuyện ồn ào về tình tiết phim? Là đám nhóc nghịch ngợm quậy phá? Hay là ánh đèn flash chụp ảnh không ngừng nghỉ?

Rõ ràng, những điều này đều không tồn tại trong rạp chiếu phim kinh dị lúc nửa đêm. Thế nhưng, cho đến khi bộ phim kết thúc, Tô Mạch vẫn không thể tập trung nổi một giây phút nào.

Không phải vì bộ phim dở, cũng không phải Tô Mạch quá kén chọn, mà là bởi vì vị “đại gia” ngồi bên cạnh quá ồn ào!

Ví dụ như, trong phim có cảnh một nam diễn viên bị nữ quỷ móc tim móc phổi, xung quanh vang lên tiếng hét thất thanh, vậy mà Sở Hàn lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn, bắt đầu bình phẩm về thủ đoạn tàn bạo “không có chút giá trị nghệ thuật” nào của con ma nữ.

Chưa hết, sau khi bình phẩm xong, vị đại gia này còn hào hứng thảo luận với Tô Mạch về việc rốt cuộc nên dùng thủ đoạn gì, góc độ nào, và cách thức ra sao để có thể khiến một người trong trạng thái chưa chết, được tận mắt chứng kiến trái tim mình đập thình thịch rồi từ từ rời khỏi lồng ngực như thế nào.

Sau đó, Sở đại gia không xem phim nữa mà trực tiếp “khoe khoang” với Tô Mạch về cách thức “tác phẩm nghệ thuật” của hắn được tạo ra…

Có những người đàn ông luôn thích thể hiện mặt thành công nhất của mình trước mặt người yêu, Sở Hàn tuy là “lính mới tình trường”, nhưng điểm này lại vô cùng thông thạo.

Điều khiến Sở Hàn tự hào nhất, hiển nhiên là hai tác phẩm nghệ thuật do chính tay hắn tạo ra – “Bướm Máu” và “Khung Xương Nở Rộ”.

Thế là, Sở Hàn – kẻ chẳng bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác, bắt đầu hào hứng kể cho Tô Mạch nghe về quy trình sáng tạo và từng chi tiết của “Bướm Máu”!

Dù là “Bướm Máu” hay “Khung Xương Nở Rộ”, Tô Mạch đều không có hứng thú với hai “tác phẩm nghệ thuật” này. Dù vậy, thấy Sở Hàn khó có lúc hào hứng như vậy, Tô Mạch cũng vui vẻ phối hợp, chỉ là…

Phim kinh dị chiếu lúc nửa đêm, lượng người xem không nhiều, hơn nữa để có trải nghiệm tốt hơn, mỗi cặp đôi sẽ cách nhau một đến hai ghế.

Thế nhưng, Sở Hàn chẳng hiểu gì về “phép lịch sự nơi công cộng” vẫn làm phiền đến vài cặp đôi xung quanh.

Ban đầu, các cặp đôi chỉ liên tục liếc mắt khó chịu hoặc bực bội, nhưng khi Sở Hàn bắt đầu phân tích kỹ lưỡng thủ đoạn giết người, cũng như giải thích chi tiết cách thức tạo ra “Bướm Máu” và “Khung Xương Nở Rộ”, ánh mắt của các cặp đôi trẻ dần chuyển từ bực bội sang kinh ngạc, cuối cùng đều trở nên sợ hãi…

Gặp phải kẻ biến thái đã đủ đáng sợ rồi, đáng sợ hơn là kẻ biến thái đó còn liên tục nhìn chằm chằm vào bạn với ánh mắt thèm thuồng!

Nhìn thấy các cặp đôi không chịu nổi áp lực lần lượt kéo nhau bỏ chạy khỏi rạp chiếu phim, Sở Hàn cười lớn đầy thích thú: “Thú vị, thật là quá thú vị!”

Rõ ràng, đối với Sở đại gia, việc dọa người khác còn thú vị hơn cả bộ phim nhàm chán này.

Bộ phim “nhàm chán” kết thúc trong sự thích thú của Sở Hàn. Hai anh em “sinh đôi” rời khỏi rạp chiếu phim dưới ánh mắt của mọi người…

Tuy Sở đại gia tiến bộ thần tốc, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên “hẹn hò”, hắn không biết “ý nghĩa thực sự” của việc hẹn hò là gì. Tự cho là mình đã “hoàn thành nhiệm vụ”, hắn căn bản không biết lúc này nên “tiến thêm một bước” nữa.

Cho nên sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Sở Hàn hài lòng biến mất…

Lúc về đến biệt thự đã là hơn ba giờ sáng, Tiểu Hồ tận tụy vẫn chưa nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng xe lập tức chạy ra.

Khi nhìn thấy Tô Mạch xuống xe một mình, Tiểu Hồ sững người, sau đó dè dặt hỏi: “Cậu chủ… thất, thất bại rồi sao?”

Tô Mạch đương nhiên hiểu ý của Tiểu Hồ, y cũng lười giải thích, thuận miệng đáp lại vài tiếng rồi bước vào biệt thự.

Tiểu Hồ đỗ xe xong, vội vàng đuổi theo. Cậu ta vừa quan sát sắc mặt Tô Mạch vừa ấp úng an ủi: “Cậu chủ đừng nản lòng! Với dung mạo của cậu, còn lo không tìm được phụ nữ sao? À… Cậu chủ đói rồi phải không, tôi đã chuẩn bị đồ ăn khuya rồi, cậu ăn chút gì rồi hãy ngủ.”

Tô Mạch gật đầu không rõ ý, sau đó nói: “Ngày mai tôi muốn ra ngoài vài ngày, cậu không cần đi theo.”

“Nhưng mà cậu chủ…”

“Yên tâm, tôi tự biết chừng mực, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Vâng.”

Một đêm trôi qua, đến khoảng mười giờ sáng hôm sau, Tô Mạch lái xe một mình đến trụ sở của binh đoàn Tử Nguyệt.

Lần này người ra đón y vẫn là Ngao Tuyết và Thiệu Thiến.

Mặc dù Ngao Tuyết đã nhiều lần đảm bảo rằng cô đã thuyết phục được những người khác trong binh đoàn, nhưng thái độ của Thạch Gia đối với Tô Mạch vẫn không thể coi là thân thiện. Chỉ là, khi phát hiện ra Tô Mạch mấy ngày không gặp đã trở thành người chơi chính thức, ít nhất anh ta cũng không còn khinh thường như lần trước nữa.

“Chúc mừng Tô tiên sinh thành công trở thành người chơi chính thức.”

Trên mặt Xa Tuấn Dân tuy mang theo nụ cười, nhưng đáng tiếc, sự tu dưỡng và mưu mô của hắn ta vẫn chưa đủ, vẻ tức giận và bất mãn trong đáy mắt vẫn bị Tô Mạch nhìn thấu.

“Chỉ là may mắn thôi.”

Hờ hững đáp lại vài câu, mọi người lần lượt ngồi xuống.

Cũng giống như lần trước, Tô Mạch không nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Kẻ phản bội là ai?”

Lần này Ngao Tuyết cũng rất dứt khoát: “Tiết Nguyên Bình, đã chuyển chức thành Ma Kiếm Sĩ. Nếu chiến đấu trực diện, tôi chưa chắc đã đánh bại được hắn ta.”

“Chị Tuyết, chị đừng khiêm tốn, tên phản bội đó chỉ mới chuyển chức, sao có thể là đối thủ của chị chứ!”

Hoàng Đồng Vân vừa dứt lời, Thạch Gia liền phụ họa: “Đúng vậy, chẳng qua là dựa vào một thanh vũ khí cấp Hoàng Kim thôi, một mình Tuấn Dân có thể xử lý hắn ta!”

Xa Tuấn Dân mỉm cười, không phản bác, rõ ràng cũng rất tự tin vào bản thân.

“Ma Kiếm Sĩ sao?”

Trong đầu Tô Mạch bất giác hiện lên cái tên Vệ Đông.

Mặc dù chưa chính thức gặp mặt Vệ Đông, nhưng Tô Mạch cũng biết sự lợi hại của hắn ta. Không thể nghi ngờ, Ma Kiếm Sĩ, người tu luyện cả ma pháp và kiếm thuật, có sức sát thương cực kỳ mạnh mẽ.

Tiết Nguyên Bình tuy mới chuyển chức, có lẽ không thể so sánh với Vệ Đông, nhưng vẫn cần phải thận trọng đối phó.

“Những người khác thì sao? Đã biết trước sẽ gặp phải trong kịch bản tiếp theo, chắc hẳn các người cũng đã điều tra về đối phương rồi chứ?”

Tô Mạch không hỏi Tử Nguyệt làm cách nào biết được kịch bản giết chóc tiếp theo sẽ gặp phải Tiết Nguyên Bình. Dù sao y cũng chỉ tạm thời gia nhập Tử Nguyệt, không phải thành viên chính thức, nên vẫn phải có một số kiêng kỵ.

Việc hợp tác đã được thiết lập, dù Tử Nguyệt vẫn còn dè chừng Tô Mạch, nhưng sự tin tưởng cơ bản vẫn có. Đặc biệt là trong chuyến đi kịch bản vài ngày tới, Tô Mạch sẽ là “bộ não” của họ, bất kỳ thông tin nào có thể ảnh hưởng đến kịch bản đều không được giấu giếm.

Lần này người trả lời không phải Ngao Tuyết mà là Thiệu Thiến.

Theo lời giới thiệu của Thiệu Thiến, binh đoàn lính đánh thuê mà Tiết Nguyên Bình đang ở có tên là “Thiên Lang”. Thiên Lang có tổng cộng sáu thành viên, ngoài Tiết Nguyên Bình ra còn có hai người chơi chính thức khác, một người là trị liệu và một người là Quyền Sư.

Bề ngoài, Thiên Lang có lợi thế tuyệt đối, nhưng trên thực tế, hai người chơi chính thức của đối phương cũng chỉ mới chuyển chức chưa lâu, tuy mạnh hơn người chơi bình thường nhưng đều không phải là đối thủ của Ngao Tuyết, một người chơi chính thức kỳ cựu.

Nếu không phải Tiết Nguyên Bình phản bội, thực lực của Tử Nguyệt thậm chí còn hơn cả Thiên Lang!

Tuy nhiên, người chơi chuyển chức dù sao cũng là người chơi chuyển chức, dù chỉ mới chuyển chức vẫn đẳng cấp hơn người chơi bình thường. Chính vì vậy, khi biết Thiên Lang cũng sẽ tham gia cùng một kịch bản giết chóc, Tử Nguyệt mới bất chấp tất cả để tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài.

“Thực ra, ngoài cậu ra, chúng tôi còn có một người trợ giúp nữa, tối nay sẽ đến.”

Thấy Tô Mạch cau mày, Ngao Tuyết vội vàng nói: “Yên tâm đi, cậu ta là một Cuồng Kiếm Sĩ vừa chuyển chức, tính tình điềm đạm, sẽ không làm loạn đâu.”

Ý ngoài lời là, sẽ tuân theo sự chỉ huy của Tô Mạch.

Nghe thấy hai từ “Cuồng Kiếm Sĩ”, Tô Mạch gật đầu tán thành.

Thực ra, nếu không có người trợ giúp này, Tô Mạch cũng sẽ đề nghị Ngao Tuyết tìm cách lôi kéo thêm một nghề nghiệp cận chiến mạnh mẽ như Kiếm Sĩ, Quyền Sư.

Trước khi mất Tiết Nguyên Bình, đội hình của Tử Nguyệt cũng rất hợp lý. Nhưng đáng tiếc, sự phản bội của Tiết Nguyên Bình quá đột ngột, trong thời gian ngắn, họ rất khó tìm được một người bạn đồng hành cận chiến phù hợp và đáng tin cậy.

Nếu không phải kịch bản giết chóc đến quá nhanh, và kẻ phản bội sẽ tham gia cùng một kịch bản với họ, Ngao Tuyết cũng sẽ không tiêu tốn gần hết số tiền tích lũy của Tử Nguyệt để mời hai người trợ giúp.

Thực ra, việc mời Tô Mạch chỉ là một sự tình cờ, trước đó họ đã mời được Cuồng Kiếm Sĩ kia rồi. Nếu không phải vì lời cảm thán của Thiệu Thiến về Tô Mạch khiến Ngao Tuyết chú ý, và Tử Nguyệt thực sự đang gặp nguy hiểm, cô cũng sẽ không mạo hiểm mời một người dự bị “tai tiếng”.

Sau khi tìm hiểu về đội hình của Thiên Lang, Tô Mạch đã có hướng đi trong lòng, y lại hỏi: “Mọi người biết gì về kịch bản tiếp theo?”

Ngao Tuyết cười khổ: “Trừ khi có thẻ định vị, nếu không trước khi kịch bản tiếp theo bắt đầu, sẽ không ai biết nó là gì. Tuy nhiên…”

“Tô tiên sinh, thực sự xin lỗi! Trước đó chúng tôi đã giấu một thông tin.”

Tô Mạch cau mày, Ngao Tuyết áy náy nói: “Thực ra, kịch bản giết chóc lần này có tổng cộng ba đội tham gia! Chúng tôi không rõ đội còn lại là ai.”

Trong mắt Tô Mạch lóe lên tia nghi hoặc, Ngao Tuyết giải thích: “Kịch bản giết chóc có hai chế độ: chế độ giết chóc cá nhân và chế độ giết chóc đồng đội. Không nói đến cá nhân, trong chế độ giết chóc đồng đội, càng nhiều đội tham gia, độ khó của chế độ cướp đoạt sẽ càng cao… Kịch bản tiếp theo của chúng ta là kịch bản diễn sinh.”

Nếu là kịch bản giết chóc cấp thế giới, lấy thực lực của Tử Nguyệt, với số lượng đội ngũ dưới năm, chắc chắn sẽ là thế giới thấp ma. Nhưng nếu là kịch bản diễn sinh, với ba đội tham gia, sẽ có một xác suất nhất định bị đưa đến kịch bản trung ma!

Nói xong, Ngao Tuyết vội vàng nói: “Tô tiên sinh, cậu không cần quá lo lắng, tuy có xác suất này, nhưng tỷ lệ chưa đến một phần mười, chắc chúng ta sẽ không xui xẻo như vậy…”

Tô Mạch lạnh lùng nhìn Ngao Tuyết, Ngao Tuyết không chịu nổi áp lực, cười khổ nói: “Là lỗi của tôi! Tô tiên sinh, nếu bây giờ cậu chọn rời đi, tôi không những không ngăn cản mà còn trả cho cậu một phần phí bồi thường. Tất nhiên, nếu cậu chọn ở lại, ngộ nhỡ không may thực sự rơi vào kịch bản trung ma…”

Ngao Tuyết cắn răng nói: “Nếu có thể sống sót trở về, tất cả phần thưởng mà binh đoàn Tử Nguyệt nhận được, chúng tôi sẽ không lấy một đồng nào, toàn bộ đều cho hai người!”

Ngao Tuyết vừa dứt lời, sắc mặt những người còn lại đều thay đổi, Thiệu Thiến càng sốt ruột nói: “Đội trưởng, chị bị điên rồi sao? Sao có thể…”

“Còn không hiểu sao?”

Chưa để Thiệu Thiến nói xong, Ngao Tuyết cười khổ cắt lời: “Nếu là kịch bản trung ma, cho dù không phải chế độ giết chóc, với thực lực hiện tại của chúng ta, muốn toàn bộ sống sót trở về cũng là mơ tưởng hão huyền.”

Ý của Ngao Tuyết rất rõ ràng, kịch bản trung ma trong chế độ giết chóc, cho dù đã mời người trợ giúp, Tử Nguyệt có thể sống sót trở về một nửa đã là phước phần rồi.

“Chúng ta sẽ không xui xẻo như vậy đâu.”

Thấy bầu không khí trong đội trở nên nặng nề, Hoàng Đồng Vân vội vàng an ủi: “Xác suất một phần mười đã rất nhỏ rồi, chúng ta sẽ không xui xẻo như vậy đâu, mọi người đừng lo lắng vô cớ nữa!”

Lo lắng vô cớ sao?

Trong mắt Tô Mạch lóe lên tia sáng u ám.

Nếu không có y tham gia, Tử Nguyệt có lẽ thực sự là lo lắng vô cớ, nhưng nếu có y…

Hừ hừ, với “sự quan tâm đặc biệt” của hệ thống dành cho y, xác suất một phần mười ít nhất phải nhân lên gấp năm lần, trở thành một phần hai!

Tuy Ngao Tuyết trước đó có giấu giếm, nhưng đã đến rồi, Tô Mạch cũng không có ý định rời đi. Kịch bản trung ma thì sao? Tô Mạch không sợ, thậm chí còn có chút mong đợi.

“Chuẩn bị công lược kịch bản giết chóc chưa?”

Tô Mạch vừa hỏi câu này đồng nghĩa với việc sẽ ở lại, Ngao Tuyết thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Rồi, ở chỗ Tuấn Dân.”

Xa Tuấn Dân lấy ra hai bản công lược kịch bản giết chóc, một là “Hòn Đảo Hoang Vắng” và một là “Khu Vực Bức Xạ”.

Nhìn thấy hai bản công lược này, Tô Mạch lại cau mày: “Chỉ có cấp thấp thôi sao?”

Xa Tuấn Dân bĩu môi: “Đương nhiên là cấp thấp rồi, công lược kịch bản ma pháp cấp trung rất đắt, hơn nữa khả năng sử dụng cực kỳ thấp…”

“Mua một cái.”

“Cái gì?”

Lần đầu tiên Xa Tuấn Dân thể hiện sự bất mãn ra mặt: “Cậu coi công lược kịch bản là bó rau ngoài chợ à? Hơn nữa, công lược kịch bản giết chóc còn đắt hơn công lược kịch bản bình thường gấp đôi! Cấp trung, cho dù là cấp Sắt Đen, cũng cần ít nhất 5000 đồng Mộng Ảo!”

“Người chết rồi, giữ lại bao nhiêu đồng Mộng Ảo cũng vô dụng.”

“Cậu…”

“Được rồi!”

Ngao Tuyết vội vàng cắt ngang: “Tô tiên sinh nói đúng, chúng ta không nên ôm tâm lý may rủi! Cho dù chỉ có xác suất một phần mười, chúng ta cũng nên chuẩn bị kỹ càng. Tuấn Dân, cậu lập tức đến đấu giá tìm kiếm công lược kịch bản giết chóc cấp trung, đồng Mộng Ảo tôi sẽ tự mình chi trả!”

“Sao có thể để chị Tuyết chi trả một mình được, chúng ta là một đội mà.” Hoàng Đồng Vân vội vàng nói, “Tô Mạch nói đúng, người chết rồi giữ tiền cũng vô dụng.”

Mọi người đều gật đầu đồng tình, lúc này Tô Mạch lại nói một câu không đúng lúc: “Tốt nhất là mua công lược cấp Bạc, ít nhất cũng phải cấp Đồng.”

“Này này!”

Giọng Thiệu Thiến cao vút: “Cấp Bạc? Công lược kịch bản giết chóc trung ma cấp Bạc, ít nhất cũng phải ba vạn đồng Mộng Ảo!”

Tô Mạch nhướng mày kinh ngạc, y cũng không ngờ “vỏn vẹn” một bản công lược mà lại đắt như vậy.

“Được rồi được rồi, cho dù chúng ta muốn mua, cũng chưa chắc đã gặp được người bán.” Ngao Tuyết thở dài nói, “Nếu may mắn gặp được, ba vạn đồng Mộng Ảo Tử Nguyệt vẫn có thể chi trả, mua thì cứ mua thôi.”

Xa Tuấn Dân hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mạch, sau đó rời khỏi chỗ ngồi đi tìm kiếm công lược kịch bản. Ngao Tuyết dặn dò Thạch Gia đưa Tô Mạch xuống tầng hầm sắp xếp chỗ ở, buổi chiều sẽ bắt đầu luyện tập phối hợp.

“Đi thôi.”

Có lẽ là do “sự chăm sóc đặc biệt” của Ngao Tuyết, Thạch Gia hôm nay vẫn im lặng. Tuy nhiên, ánh mắt anh ta nhìn Tô Mạch vẫn mang theo sự bất mãn rõ ràng.

Tuy nói là tầng hầm, nhưng người chơi trong thế giới thực đều là những người giàu có, tầng hầm không chỉ đầy đủ tiện nghi mà còn thông gió rất tốt.

Sau khi sắp xếp xong, Thạch Gia vừa định rời đi, Tô Mạch liền gọi anh ta lại: “Trong Tử Nguyệt, ai tương đối am hiểu về việc ươm mầm?”

Thạch Gia dừng bước, trong mắt lóe lên tia tức giận.

Tô Mạch còn đang nghi hoặc, Thạch Gia đã mất kiên nhẫn nói: “Phiền phức thật… Là tôi, cậu muốn ươm mầm gì? Nếu là kỹ năng thì tôi có thể giúp, còn những thứ khác thì bó tay.”

Tô Mạch sững sờ, y không ngờ vị Kỵ Sĩ có vẻ ngoài cục cằn này lại am hiểu về “ươm mầm”.

“Không tệ, tôi quả thực muốn ươm mầm hai kỹ năng.”

“Chức nghiệp gì?”

“Xạ Thủ.”

“Hả, cậu cũng là Xạ Thủ?”

Xa Tuấn Dân của Tử Nguyệt cũng là Xạ Thủ, hơn nữa quan hệ của Thạch Gia với hắn ta rất tốt, lần này cho dù muốn từ chối cũng không có lý do.

“Đây là công lược ươm mầm sơ cấp cho hạt giống Sắt và Đồng của Xạ Thủ, cậu tự mình xem đi, không hiểu thì hỏi tôi.”

Tô Mạch không nhận lấy công lược, trực tiếp nói: “Không phù hợp.”

“Cậu nói cái gì?”

Thạch Gia nổi giận: “Cậu còn chưa xem thì sao biết không phù hợp? Chẳng lẽ cậu đang nghi ngờ năng lực của…”

Nói được một nửa, Thạch Gia liền im bặt.

Bởi vì, anh ta nhìn thấy một hạt giống, một hạt giống vàng óng…

Hừ hừ, người ta là hạt giống Vàng, công lược Sắt và Đồng của anh ta đương nhiên là không dùng được rồi!

Cái tát vào mặt đến quá nhanh, nhanh đến mức Thạch Gia không kịp trở tay.

“Hoàng… Hoàng… Hoàng…”

Sững người vài giây, Thạch Gia nuốt nước saliva mấy lần, sau đó mới kinh ngạc thốt lên: “Hạt giống Hoàng Kim (Vàng)!”

Hạt giống Vàng đại diện cho điều gì?

Đại diện cho việc đánh giá tổng hợp của kịch bản đã đạt đến cấp Vàng!

Đánh giá cấp Vàng chứng minh điều gì?

Chứng minh rất nhiều thứ, thực lực tổng hợp của người chơi, tiềm năng phát triển, khả năng nắm bắt và phán đoán…

“Tôi nhớ không nhầm thì trước đây cậu là người dự bị phải không? Người dự bị mà đã nhận được đánh giá cấp Vàng rồi?”

Thạch Gia thề, đây là lần đầu tiên anh ta bị sốc như vậy kể từ khi trở thành người chơi!

So với đánh giá cấp Vàng của người chơi chính thức, giá trị của người dự bị hiển nhiên cao hơn. Điều này không chỉ đại diện cho năng lực cá nhân của người chơi, mà còn đại diện cho tiềm năng phát triển và sự coi trọng của hệ thống!

Tất cả người chơi chính thức đều hiểu rõ tầm quan trọng của việc nhận được đánh giá cao khi còn là người dự bị. Chưa nói đến cấp Vàng trong truyền thuyết, cho dù chỉ nhận được một lần cấp Bạc thôi, cũng sẽ trở thành đối tượng tranh giành của các công hội lớn.

Nếu có thể nhận được một lần đánh giá cấp Vàng khi còn là người dự bị… Vậy thì không còn là tranh giành nữa, mà là cướp đoạt!

Trước khi Tô Mạch đến, Thiệu Thiến đã tiết lộ y khác với những người dự bị bình thường. Lúc đó Thạch Gia cũng không để tâm, anh ta cho rằng Thiệu Thiến cố tình phóng đại sự thật để thuyết phục bọn họ.

Nhưng bây giờ thì sao?

Khi nhìn thấy hạt giống Vàng óng ánh, Thạch Gia rốt cuộc cũng hiểu ra, Thiệu Thiến không những không phóng đại, mà còn hạ thấp!

Cũng không thể trách Thiệu Thiến, dù sao cô đã rời khỏi kịch bản trước, không biết biểu hiện của Tô Mạch và Liante sau đó như thế nào.

Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của Thạch Gia, Tô Mạch vốn không thích phô trương khẽ cau mày. Y đương nhiên biết hạt giống Vàng sẽ gây ra chấn động nhất định, chỉ là không ngờ chấn động lại lớn đến vậy.

May mà y chỉ lấy ra một hạt, nếu lấy cả hạt nhận được từ kịch bản cấp thế giới ra, hoặc nói cho Thạch Gia biết, ba nhiệm vụ dự bị của y đều được đánh giá cấp Vàng, cái tên này có lẽ sẽ không chỉ là chấn động, mà là kinh hãi…

Nhìn vẻ mặt của Thạch Gia, Tô Mạch đã không còn hy vọng, nhưng y vẫn hỏi: “Có công lược cho hạt giống Vàng không? Tôi có thể dùng đồng Mộng Ảo mua.”

“Cái… cái này…”

Sắc mặt Thạch Gia càng lúc càng đỏ.

Chưa nói đến hạt giống Vàng, ngay cả công lược cho hạt giống Bạc anh ta cũng không có!

Thực tế, ngoài đoàn trưởng Ngao Tuyết và tên phản bội kia ra, những người khác trong binh đoàn Tử Nguyệt đoàn đều chưa từng nhận được đánh giá nào trên cấp Bạc. Ngay cả Ngao Tuyết cũng chỉ nhận được một lần duy nhất.

Hơn nữa, Thạch Gia lại không nghiên cứu về Pháp Sư, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngao Tuyết tìm kiếm “bậc thầy ươm mầm” khác để mua công lược ươm mầm, lúc đó suýt chút nữa thì tức chết.

Nhưng có sốt ruột cũng vô dụng, ai bảo anh ta chưa từng nghiên cứu về chức nghiệp hệ Pháp Sư chứ?

Lúc trước đã bỏ lỡ hạt giống Bạc, bây giờ một hạt giống Vàng giá trị hơn đang bày ra trước mắt, hơn nữa lại là hệ Xạ Thủ mà anh ta am hiểu, Thạch Gia thật sự hận không thể lập tức cướp lấy!

Nhận ra Thạch Gia không có công lược, Tô Mạch định cất hạt giống đi, đóng cửa tiễn khách, nhưng khi nhìn thấy “ánh mắt” như sói đói của Thạch Gia, y không khỏi bật cười.

“Cái đó… Tô, Tô tiên sinh, tôi xin lỗi về thái độ của tôi lần trước!”

Sau khi xin lỗi xong, Thạch Gia lập tức “chân thành” nói: “Tôi, tôi có một việc muốn nhờ… Có thể cho tôi mượn hạt giống này hai ngày được không? Chỉ hai ngày thôi, tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu!”

Tô Mạch cau mày, nhưng chưa kịp từ chối, Thạch Gia đã giơ ba ngón tay thề: “Tôi thề, ba ngày sau nhất định sẽ trả lại cho cậu! Nếu tôi nghiên cứu ra công lược ươm mầm, nhất định sẽ tặng miễn phí cho cậu!”

Nói xong, Thạch Gia lại lấy ra kiếm và khiên của Kỵ Sĩ: “Đây là hai trang bị cấp Bạc duy nhất của tôi, giá trị cộng lại không thấp hơn hạt giống Vàng là bao! Tôi, tôi còn trả thêm 1000 đồng Mộng Ảo tiền lời!”

“Ai dà, thú vị thật.”

Chỉ là một hạt giống mà thôi, đã khiến thái độ của Thạch Gia đối với y thay đổi 180 độ. Tô Mạch không khỏi cảm thán trong lòng: Quả nhiên là thế giới coi trọng thực lực.

Y đương nhiên không quan tâm Thạch Gia nhìn mình như thế nào, nhưng có người nguyện ý làm việc miễn phí, Tô Mạch cũng vui lòng bán cho anh ta một ân tình: “Không cần đồng Mộng Ảo đâu, cầm lấy nghiên cứu đi, trước khi kịch bản bắt đầu trả lại cho tôi là được.”

“Ý là tôi có thể nghiên cứu ba ngày? Tuyệt quá!”

Thạch Gia vội vàng đưa kiếm và khiên của Kỵ Sĩ cho Tô Mạch, sau đó cầm lấy hạt giống Vàng, vui mừng chạy ra ngoài.

Kiểm tra thuộc tính, Tô Mạch phát hiện ra hai trang bị này trong số những trang bị cấp Bạc cũng được coi là cực phẩm.

Cất trang bị đi, Tô Mạch lại lấy ra hai bản công lược kịch bản giết chóc mà Xa Tuấn Dân đưa cho y…

Lúc Tô Mạch đang tự mình nghiên cứu công lược kịch bản giết chóc, ở Lang Phường, Hà Bắc xa xôi, đang diễn ra một cuộc đối thoại như sau.

“Lão Kha, ông thực sự không cân nhắc gia nhập binh đoàn của chúng tôi sao?”

Bên ngoài tiếng nhạc ầm ĩ, trong phòng bao lại yên tĩnh như tờ.

Qua tấm kính một chiều, lão Kha vừa nhâm nhi rượu đỏ, vừa đạo mạo nói: “Vô Lượng Thiên Tôn, lão già này bốn bể là nhà, chỉ muốn phổ độ cho nhiều người hữu duyên… Đoàn trưởng Long, đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

Người được gọi là đoàn trưởng Long kia giật giật khóe miệng, nhưng vẫn nài nỉ nói: “Phó bản trước nhờ có ông, đoàn chúng tôi mới có thể sống sót trở về… Nhưng kịch bản giết chóc mấy ngày tới tôi thực sự không tự tin! Ba đội tham gia, hơn nữa còn có xác suất rơi vào kịch bản trung ma! Lão Kha, ông nhất định phải cứu chúng tôi!”

Lão Kha, người chỉ biết lừa người khác, vậy mà cũng có lúc cứu người?

Đoàn trưởng Long không biết, lý do bọn họ có thể bình an vô sự trong phó bản trước là vì một thành viên trong đoàn đã vô tình để lộ ra, khơi dậy sự hứng thú của lão Kha đối với kịch bản giết chóc, nếu không…

“Kịch bản trung ma?”

Trong mắt lão Kha lóe lên tia sáng u ám.

“Ặc…”

Nhận ra mình lỡ lời, đoàn trưởng Long cắn răng nói: “Lão Kha, chỉ cần ông đồng ý giúp đỡ, tôi không những sẽ trả trước cho ông 2 vạn đồng Mộng Ảo, mà toàn bộ phần thưởng binh đoàn nhận được sẽ chia đều cho ông một nửa! Ông yên tâm, xác suất rơi vào kịch bản trung ma chỉ có một phần mười, chúng ta sẽ không xui xẻo như vậy đâu.”

Mặc dù giá cả mà đoàn trưởng Long đưa ra rất hấp dẫn, nhưng rõ ràng lão Kha không quan tâm đến điều đó.

“Kịch bản trung ma sao… Hà hà, tôi đồng ý.”

“Thật sao?”

Đoàn trưởng Long mừng rỡ, vội vàng nịnh nọt: “Tuyệt quá! Có lão Kha ở đây, chúng ta nhất định có thể bình an vô sự, hơn nữa còn giành được chiến thắng cuối cùng!”

Tiễn đoàn trưởng Long đi, nụ cười trên mặt lão Kha càng thêm rõ ràng.

“Một phần mười sao?”

Khóe miệng lão Kha nhếch lên nụ cười khó hiểu: “Chậc chậc! Có tôi tham gia, e rằng xác suất phải đổi thành hai phần mười rồi…”

——–


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.