Editor: Gấu Gầy
Buổi chiều, Tô Mạch đến tầng hầm thứ hai của trụ sở Tử Nguyệt, nơi đây là một bãi tập luyện.
Khi Tô Mạch đến, Xa Tuấn Dân, Ngao Tuyết, Thiệu Thiến đã có mặt, điều kỳ lạ là Thạch Gia và Hoàng Đồng Vân lại không thấy đâu.
Chờ khoảng năm phút, Hoàng Đồng Vân đến, nhưng sắc mặt lại rất kỳ lạ.
“À… Thạch Gia nói anh ấy muốn nghiên cứu hạt giống, hôm nay không xuống đâu.”
“Hạt giống?”
Thiệu Thiến nhíu mày: “Đã lúc nào rồi mà còn tâm trạng nghiên cứu cái đó? Cái tên này càng ngày càng quá đáng, để tôi đi gọi anh ta!”
“Chị Thiến đợi đã! Hạt giống là do Tô tiên sinh đưa cho anh ấy… Ặc, là hạt giống Vàng!”
Thiệu Thiến đang định trừng mắt giận dữ về phía Tô Mạch, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, cơn giận lập tức chuyển thành kinh ngạc, thậm chí là sững sờ.
Đâu chỉ có Thiệu Thiến.
Kể cả Ngao Tuyết, bốn người Tử Nguyệt đều nhìn Tô Mạch bằng ánh mắt khó tin. Đặc biệt là Xa Tuấn Dân, nhìn bộ dạng không thể tin nổi của hắn, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Mạch.
“Lừa, lừa người à?!”
Xa Tuấn Dân thậm chí còn bất chấp lễ nghi, trực tiếp chỉ tay vào Tô Mạch, dùng vẻ mặt kinh ngạc chất vấn: “Cậu ta mới chỉ trở thành người chơi chính thức, sao có thể có hạt giống Vàng?”
Tất cả đều là người chơi chính thức, họ đều hiểu rõ ý nghĩa của việc người chơi dự bị có được hạt giống Vàng.
Trong số mọi người, người đầu tiên chấp nhận sự thật này là Thiệu Thiến.
Dù sao cô cũng đã từng trải qua một phó bản với Tô Mạch, hiểu rất rõ về sự thông minh và tàn nhẫn của y. Một người có thể phá vỡ cốt truyện đã định sẵn của kịch bản, nhận được một lần đánh giá Vàng, dường như cũng có thể lý giải được.
Bất kể bốn người Tử Nguyệt có chấp nhận hay không, thì hạt giống Vàng là thật. Cũng chính vì sự tồn tại của hạt giống Vàng, cho dù là Xa Tuấn Dân có ghen tị ngút trời, cũng không dám coi thường Tô Mạch nữa.
Sau khi hết kinh ngạc, Thiệu Thiến không khỏi do dự nói: “Thạch Gia rất mê mẩn “nuôi dưỡng cá nhân”, lần đầu tiên nhìn thấy hạt giống Vàng khó tránh khỏi động lòng, chỉ là…”
“Mã Đào tối nay mới đến, ngày mai nhất định phải phối hợp lại, hôm nay cứ để anh ấy yên đi.”
Nói xong, Ngao Tuyết nhìn về phía Tô Mạch: “Tô tiên sinh, cậu thấy sao?”
Tô Mạch không phủ nhận, gật đầu đồng ý.
Tiếp theo là đến lượt năm người phối hợp với nhau.
Nói là năm người phối hợp, nhưng bốn người Tử Nguyệt đã thành lập nhóm từ lâu, đã quá quen thuộc với nhau rồi. Vì vậy, chủ yếu vẫn là Tô Mạch quan sát và tìm hiểu về chức nghiệp, kỹ năng và sự phối hợp sức mạnh của bốn người.
Trước đây Tô Mạch đã từng hợp tác với Thiệu Thiến, nên việc phối hợp giữa hai người cũng khá dễ dàng. Ba người còn lại tuy ban đầu còn hơi gượng gạo, nhưng chung quy cũng không xảy ra sai sót lớn… Ngoại trừ Xa Tuấn Dân.
Có lẽ do sự xuất hiện của “hạt giống Vàng” đã gây ra cho hắn ta quá nhiều cú sốc và bóng đen tâm lý, nên trong quá trình phối hợp sau đó, Xa Tuấn Dân luôn tỏ ra lơ đãng, liên tục mắc phải sai lầm.
“Tuấn Dân, trạng thái hôm nay của cậu không được tốt lắm, có phải có chuyện gì không vui không?”
“Xin lỗi chị Tuyết, tôi sẽ chú ý hơn!”
Ba tiếng đồng hồ sau, việc phối hợp sơ bộ đã hoàn tất. Mặc dù Xa Tuấn Dân thường xuyên lơ đãng, thỉnh thoảng mắc lỗi, nhưng Tô Mạch có cùng chức nghiệp với hắn ta, vẫn nhận thức sâu sắc về thực lực đại khái của Xa Tuấn Dân.
Sau khi kết thúc buổi phối hợp, Tô Mạch nhìn Ngao Tuyết, nói: “Thực lực của Tử Nguyệt cũng không tệ, ít nhất… Ừm, chín giờ tối nay đi! Sau khi người còn lại đến, chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu công lược kịch bản.”
Tô Mạch vốn định so sánh Tử Nguyết với Xích Viêm, nhưng nói được một nửa mới nhận ra là không thích hợp.
“Đã mua được công lược cấp trung ma chưa?”
Xa Tuấn Dân bĩu môi: “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy…”
Thực ra chiều nay, Xa Tuấn Dân có nhìn thấy công lược kịch bản giết chóc cấp trung ma trong phiên đấu giá. Đáng tiếc, công lược kịch bản đó chỉ là cấp Sắt đen, rõ ràng không đáp ứng được yêu cầu của Tô Mạch.
“Muộn nhất là chiều mai.”
Tô Mạch nhíu mày: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều, chiều mai mà vẫn chưa tìm được công lược phù hợp… Thì cấp Sắt đen cũng được.”
Mặc dù Tử Nguyệt vẫn cho rằng xác suất họ rơi vào kịch bản trung ma không lớn, nhưng Tô Mạch sẽ không ôm bất kỳ hy vọng may mắn nào, về điểm này y rất giống với lão Kha…
Tám giờ tối, người hỗ trợ còn lại cuối cùng cũng đến!
Người đó tên là Mã Đào, là một Cuồng Chiến Sĩ mới chuyển chức chưa lâu. Tuy rằng mới chuyển chức chưa lâu, nhưng Ngao Tuyết lại rất tự tin vào thực lực của anh ta.
Tô Mạch không ra ngoài chào đón mà vẫn ở trong phòng nghiên cứu công lược kịch bản.
Cái gọi là công lược kịch bản, không phải chỉ đơn giản là mô tả bằng chữ viết, nếu không thì giá cả cũng không thể đắt như vậy. Quá trình xem công lược kịch bản giống như tự mình trải nghiệm một bộ phim 5D được dàn dựng công phu, hơn nữa còn có thể chuyển đổi sang góc nhìn của người quan sát bất cứ lúc nào.
Tô Mạch chưa từng tham gia kịch bản giết chóc, cũng chưa từng xem công lược kịch bản. Vì vậy, y xem rất nghiêm túc.
Hai công lược kịch bản mà Xa Tuấn Dân đưa cho y lần lượt là cấp Sắt đen và cấp Đồng, tuy cấp bậc không cao, nhưng Tô Mạch vẫn xem đi xem lại không dưới ba lần, đặc biệt là “Hòn đảo hoang vắng”.
Chín giờ tối, sau khi thành viên mới gia nhập đã ổn định, bảy người cuối cùng cũng tập trung lại.
Thạch Gia cũng đến, nhưng từ ánh mắt u oán của anh ta có thể thấy, đối với một người đang tập trung nghiên cứu như anh ta thì việc bị gọi ra ngoài miễn cưỡng đến mức nào.
Sau khi lần lượt giới thiệu, Tô Mạch cẩn thận đánh giá Mã Đào. Đồng thời, Mã Đào cũng đánh giá y.
Những người chơi lựa chọn các chức nghiệp như Cuồng Chiến Sĩ phần lớn đều là những gã to con, thô kệch, thích chiến đấu trực diện, Mã Đào cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, từ đôi mắt lóe sáng của anh ta, Tô Mạch biết tên này là người “bề ngoài thô kệch nhưng bên trong tinh tế”, nếu coi thường anh ta là kẻ ngốc nghếch thì chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.
“Ha ha, cậu em đẹp trai này cũng giống tôi, là học sinh mới à?”
Giọng nói của Mã Đào rất thô lỗ, từng câu từng chữ đều thể hiện rõ sự bất lịch sự của anh ta: “Nghe nói cậu ta mới chuyển thành người chơi chính thức? Chị Tuyết, chị dám giao quyền chỉ huy cho cậu ta, thật là có khí phách!”
Bề ngoài nghe có vẻ như đang khen ngợi Ngao Tuyết, nhưng người hiểu chuyện đều có thể nghe ra ý mỉa mai trong đó.
Đặc biệt là Xa Tuấn Dân, khóe miệng hắn ta càng lúc càng nhếch lên cao, dường như rất muốn nhìn thấy Tô Mạch bị khiêu khích.
Đáng tiếc, Tô Mạch dường như không nghe thấy lời chế giễu của Mã Đào, trực tiếp phớt lờ anh ta, đi thẳng vào vấn đề: “Mọi người đã đến đông đủ, vậy cùng xem lại công lược một lần nữa đi.”
Đối với việc bị Tô Mạch phớt lờ, Mã Đào không hề tức giận như dự đoán, ngược lại còn nhìn y với ánh mắt kinh ngạc.
Tô Mạch lấy ra “Hòn đảo hoang vắng” trước.
Vì là công lược kịch bản cấp Sắt đen, khỏi nói đến Tô Mạch, ngay cả những thành viên Tử Nguyệt đã từng xem qua công lược này cũng có thể tìm ra rất nhiều lỗ hổng.
Tuy nhiên, Tô Mạch vẫn chỉ ra nhiều điểm mà Tử Nguyệt đã bỏ qua trước đó, và mỗi lần như vậy, mọi người đều ngẩn người, sau đó lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ngay cả Mã Đào mới đến cũng không ngoại lệ.
Vì là công lược cấp Sắt đen nên manh mối phân tích được cũng không nhiều, khoảng hai tiếng sau, mọi người đã xem xong công lược này một cách nhanh chóng.
Cuối cùng, Tô Mạch lại nói: “Kịch bản này đúng là chế độ giết chóc, đội ngũ bán ra công lược này tuy đã giành được chiến thắng cuối cùng, nhưng cuối cùng chỉ còn sống sót hai người. Vì vậy, nói một cách nghiêm túc, họ cũng đã thất bại.”
Đây chính là sự tàn khốc của kịch bản giết chóc.
Trừ phi là đội ngũ có thực lực siêu việt và vận may cực kỳ tốt, nếu không cho dù bạn là đội ngũ cấp Sắt đen, cấp Đồng, hay thậm chí là cấp Bạc, cấp Vàng, một khi bước vào chế độ giết chóc, ít nhiều gì cũng sẽ bị tổn thất. Thậm chí, không ít đội ngũ đã chết hết trong kịch bản!
Kịch bản giết chóc, có thể nói là cơn ác mộng của mọi người chơi và đội ngũ.
Chế độ kịch bản tàn khốc như vậy đã phơi bày sự ác ý của “Thiên đường mộng ảo” đối với người chơi một cách trần trụi. Tuy nhiên, tại sao hệ thống lại làm như vậy? Mục đích của nó là gì?
Có thật là chỉ vì có quá nhiều người chơi, nên cố ý làm vậy?
Câu trả lời rõ ràng là không thể đơn giản như thế, điều duy nhất Tô Mạch có thể nghĩ đến chỉ có bốn chữ – “Ưu thắng liệt bại”.
Thông qua chế độ giết chóc tàn khốc, loại bỏ những “sản phẩm” không đạt tiêu chuẩn, để lại những tinh anh thực sự.
Sau khi phân tích xong “Hòn đảo hoang vắng”, mọi người lại xem qua “Khu vực bức xạ” cấp Đồng.
Tuy nhiên, khi xem “Khu vực bức xạ”, Tô Mạch lại rất ít nói, thậm chí phần lớn thời gian đều do Ngao Tuyết giải thích. Cho đến khi xem xong toàn bộ kịch bản, Ngao Tuyết mới hơi lo lắng hỏi: “Tô Mạch, cậu có ý kiến gì không?”
Tô Mạch thản nhiên lắc đầu: “Không có gì để phân tích cả, giá trị của “Khu vực bức xạ” không lớn bằng “Hòn đảo hoang vắng”.”
“Sao có thể như vậy được?”
Xa Tuấn Dân không cần suy nghĩ đã lên tiếng phản bác: “Rõ ràng “Khu vực bức xạ” là công lược cấp Đồng, sao có thể không bằng cấp Sắt đen được? Hừ, theo ý của cậu, chẳng lẽ đánh giá cấp Vàng của cậu cũng có vấn đề?”
Nghe thấy bốn chữ “đánh giá cấp Vàng”, Mã Đào kinh ngạc nhìn về phía Tô Mạch.
Tô Mạch không đổi sắc mặt, hỏi ngược lại: “Tại sao “Khu vực bức xạ” lại được đánh giá cấp Đồng?”
“Cái này còn phải nói sao? Bọn họ không chỉ tiêu diệt đối thủ, giành được chiến thắng cuối cùng, mà còn không có ai hy sinh!”
Chính vì vậy, khi mới mua được công lược kịch bản này, Xa Tuấn Dân đã rất phấn khích. Hắn ta cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối – trong trường hợp phe mình không có người hy sinh, tiêu diệt toàn bộ đội ngũ đối phương, cho dù đánh giá cấp Bạc cũng không quá đáng!
Cũng chính vì vậy, khi Tô Mạch nói giá trị của kịch bản này còn không bằng “Hòn đảo hoang vắng” cấp Sắt đen, Xa Tuấn Dân tự cho là mình đã nhặt được bảo bối mới tức giận đến mức mỉa mai đánh giá cấp Vàng của Tô Mạch.
“Cấp Đồng? Tôi thấy cho cấp Sắt đen là còn cao đấy.”
Giọng nói phát ra từ Mã Đào bên cạnh, anh ta liếc nhìn Xa Tuấn Dân, khinh thường chế nhạo: “Ngu ngốc!”
“Cậu…”
Xa Tuấn Dân tức đến nghẹn họng!
Đáng tiếc, Mã Đào là người chơi đã chuyển chức, hơn nữa còn là người được Ngao Tuyết bỏ ra số tiền lớn mời đến, cho dù có tức giận đến đâu, hắn ta cũng không dám trở mặt với Mã Đào.
“Mã tiên sinh nói đúng.”
Tô Mạch gật đầu đồng ý, không biết là đang đồng ý với câu nói trước đó của anh ta, hay là đang đồng ý với lời nhận xét “ngu ngốc” dành cho Xa Tuấn Dân.
“Lý do khiến giá trị của “Khu vực bức xạ” không cao, là vì chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn.”
“Có sao?”
Hoàng Đồng Vân nghi ngờ: “Cả hai bên đều có hai người chơi đã chuyển chức, bốn người chơi chính thức, thực lực không chênh lệch bao nhiêu mà!”
Lần này người phụ trách giải thích là Ngao Tuyết, người cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề: “Tô tiên sinh, ý cậu chênh lệch là vì trong đội A có một người rất thông minh sao?”
Đội A là đội chiến thắng, sau khi bước vào kịch bản, họ đã dùng rất nhiều cạm bẫy để dụ đội B vào ổ phục kích, cuối cùng lợi dụng ưu thế địa hình để giành chiến thắng cuối cùng.
Ban đầu khi có được công lược kịch bản này, Ngao Tuyết cũng giống như Xa Tuấn Dân, đều cho rằng mình đã nhặt được bảo bối. Trước khi Tô Mạch quay về trụ sở Tử Nguyệt, binh đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt đã diễn tập nhiều lần theo cách thức chiến thắng của đội A trong kịch bản “Khu vực bức xạ”, thậm chí còn tự mãn về điều đó.
Lúc này nghe được lời nói của Tô Mạch và Mã Đào, Ngao Tuyết mơ hồ ý thức được, hình như bọn họ đã phạm phải một sai lầm rất sơ đẳng và chí mạng.
“Người thiết kế ra cái bẫy đó đúng là có chút thông minh.”
Tuy nhiên, cũng chỉ là chút thông minh mà thôi.
Trên mặt Tô Mạch vẫn không có chút gợn sóng: “Hoặc có thể nói, kẻ địch của bọn họ quá ngu ngốc.”
“Tất nhiên, đây không phải là mấu chốt. Lý do đội A nhận được đánh giá cấp Đồng chẳng qua là do vận may tốt, và không có ai bị thương mà thôi. Còn về “tinh hoa” của kịch bản giết chóc, bọn họ hoàn toàn không hề lợi dụng đến!”
Mắt Mã Đào sáng lên, Ngao Tuyết cũng mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng vẫn hỏi dò: “Ý cậu là sao?”
“Ý tôi là, thứ mà kịch bản giết chóc thực sự muốn kiểm tra người chơi, không phải là những màn chém giết trực diện, tàn bạo, đơn giản. Nếu thực sự như vậy, chi bằng trực tiếp đưa đến võ đài tỷ võ cho xong, cần gì phải mất công thiết kế kịch bản làm gì?”
Khóe miệng Tô Mạch hơi nhếch lên: “Lấy “Hòn đảo hoang vắng” làm ví dụ, hai đội ngũ bước vào “Hòn đảo hoang vắng”, mỗi người đều sẽ có thêm một thanh “thể lực”. Và theo sự suy giảm của “thể lực”, chức năng cơ thể cũng sẽ dần suy yếu.”
Ngoài ra, khi bị tấn công hoặc vô tình bước vào một số khu vực nguy hiểm, “thể lực” cũng sẽ giảm xuống.
“Trong “Hòn đảo hoang vắng”, đội ngũ giành chiến thắng cuối cùng không phải vì thực lực mạnh, mà là hai thành viên cuối cùng của đội đó đã lợi dụng cách chạy trốn, kéo dài thời gian cho đến khi “thể lực” của đối phương cạn kiệt… Cuối cùng lật ngược tình thế.”
Tô Mạch nghiêm túc nói: “Và đây, chính là “vũ khí bí mật” mà hệ thống đã chuẩn bị cho người chơi trong kịch bản giết chóc! Nếu ngay từ đầu bọn họ đã nhận thức được tầm quan trọng của “thể lực”, thì hoàn toàn có thể lợi dụng điểm này, phát huy tối đa ưu thế của bản thân.”
——-