Hoắc Chi Tiêu và An Du ngồi xe trở về nhà, khi xe dừng ở trước cổng, An Du lười biếng không muốn xuống xe. Không phải không muốn xuống, mà là vì thấy lạnh.
Vừa mới thân mật với anh rể trong phòng xong, nên An Du không sợ gì cả, chờ đến lúc ló ra ngoài, thấy tuyết rơi dày đặc, cậu cuộn chăn, cảm giác chỗ nào gió cũng lùa qua được.
Hoắc Chi Tiêu đuổi Lính cảnh vệ xuống xe, thấp giọng dỗ: “Áo khoác của anh rể cũng quấn cho em rồi.” “Nhưng mà em lạnh.” An Du tủi thân quay đầu đi.
“Anh rể ôm em mà.” “Nhưng vẫn lạnh.”
Hoắc Chi Tiêu thở dài, vươn tay sờ bàn tay của An Du, quả nhiên là rất lạnh.
Thế làm như nào mới được? Hoắc Chi Tiêu là người đánh trận ở vùng biên đã quen, đối với anh mà nói, gió tuyết ở nội biên giống như mưa phùn, ban đêm đốt lò sưởi cũng thấy nóng nực. Nhưng An Du từ nhỏ tới lớn ở nội biên, chỉ cần tuyết rơi thôi, là thế nào cũng lạnh cóng. Mặc quần áo dày vẫn lạnh, đốt lò sưởi vẫn lạnh, buổi tối rúc vào trong ngực anh, mà cũng vẫn khóc chít chít kêu lạnh.
Hoắc Chi Tiêu nghĩ một hồi, thả tay An Du ra, đẩy cửa xuống xe. An Du lật đật nhào qua, túm lấy vạt áo khoác sắp tuột khỏi lòng bàn tay: “Anh rể, em không sợ lạnh nữa, anh đừng đi.” “Anh rể đi lấy quần áo cho em.” Hoắc Chi Tiêu đau lòng khi thấy cậu có cảm giác không an toàn, cúi người xoa xoa mái tóc bị gió thổi rối tung của cậu, giọng nói trong gió tuyết hiếm khi dịu đi mấy phần, “Vẫn còn túi sưởi của em mà.”
An Du “Ừm” một tiếng, co vào trong xe: “Vậy anh quay lại mau mau nha.” Ngược lại một chút cũng chẳng xót anh rể cứ đi đi lại lại trong gió.
Hoắc Chi Tiêu dở khóc dở cười.
Để Lính cảnh vệ ở lại đứng trông coi xe, còn anh tự mình quay về phòng một chuyến, khi đi ngang qua phòng của An Hân, bước chân hơi dừng lại, mùi thuốc đắng chát ngay cả gió tuyết cũng không che đậy được.
Ở bên trong căn phòng đó có một người phụ nữ đang hấp hối. Hoắc Chi Tiêu không lộ ra cảm xúc gì, siết chặt quần áo dày của An Du trong tay, chợt nhớ lại, chẳng qua là vào mấy năm trước, dáng vẻ An Du chạy vào viện đến bên cạnh mình.
Thời gian trôi qua, chuyện lớn chuyện nhỏ xáo trộn cả lên, khi mọi suy nghĩ bị đẩy lùi về sau, những gì còn lại đều càng thêm rõ ràng. Ba năm cưới hỏi trên danh nghĩa, thứ mà Hoắc Chi Tiêu nhớ rõ nhất, chỉ còn lại An Du.
Khi Hoắc Chi Tiêu quay về xe lần nữa, thì phát hiện An Du đã nằm bò ở ghế sau, chơi móc mấy sợi chỉ trên chăn. Không có vẻ gì là lạnh cả. Thì ra Lính canh gác đã chạy đi kêu người rót một bình nước nóng, đưa qua bằng cửa sổ xe, bảo An Du ôm cho ấm.
Hoắc Chi Tiêu đã quen thuộc với An Du, thuộc hạ bên người cũng thấy rất rõ. Hoắc Chi Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Bất kể bình nước nóng có đủ nóng hay không, nhưng có còn hơn không.
“Anh rể ạ?” An Du nghe thấy tiếng bước chân, nhoài người lên trên cửa xe gọi to: “Anh rể!”
Hoắc Chi Tiêu cúi người chui vào xe, nhét vào trong tay An Du quần áo và túi sưởi: “Thay đi.” “Thay xong rồi, thì anh rể bế em xuống ạ?” “Ừ.” Hoắc Chi Tiêu cầm bình nước nóng giúp cậu, cười thầm vì cái tính nhõng nhẽo của cậu: “Nếu em không muốn anh rể bế, vậy thì anh rể cõng em.”
An Du vừa mới tròng áo lên đầu, chăn bị chồng thành một cục trên xe, nghe thấy vậy bèn cười cong mắt: “Thôi vẫn bế đi ạ.” Cậu lầm bầm bảo: “Em thích anh rể bế em cơ.”
Hoắc Chi Tiêu vươn tay nhéo má An Du.
Thiếu niên 17 18 tuổi, tính tình hay cáu kỉnh, lúc trước ở trong nhà bị ăn hiếp, cứ luôn nhịn xuống, nhưng đến khi ở trước mặt anh, thì lại bắt đầu quấy. Rất tốt.
Hoắc Chi Tiêu thích tinh thần phấn chấn trên người An Du, trái tim hoang vu của anh cuối cùng cũng thổi tới một cơn gió xuân.
An Du nhọc nhằn thay quần áo, rồi nhận lấy bình nước nóng trong tay anh rể, nhét vào trong túi sưởi ôm lấy, sau đó ngoan ngoãn cọ vào lồng ngực Hoắc Chi Tiêu. Hoắc Chi Tiêu giữ đúng lời hứa, bế An Du về phòng ngủ, lúc đi ngang qua phòng của An Hân lần nữa, bên trong truyền đến tiếng đồ sứ đổ bể.
Hai người bọn họ đã sớm quen với âm thanh này, ăn ý mà im lặng. Sau khi quay về phòng, An Du nằm trên giường, gối lên cánh tay anh rể, đột nhiên nói: “Chị cũng là người số khổ.” Hoắc Chi Tiêu không đáp, đáy mắt sâu thẳm thoáng qua một ý mỉa mai.
An Du im lặng một lúc, nói nhỏ: “Nhưng chị cũng không dễ dàng gì.” Thì ra đây là trận chiến giữa trời đất và con người.
Nhưng chung quy cậu còn quá trẻ, không hiểu được hết những khúc mắc hỗn tạp trong hôn nhân, chỉ cảm thấy cắt mãi mà vẫn rối, cuối cùng dứt khoát chui đầu vào ngực anh rể, ngủ mất.
Hoắc Chi Tiêu ôm An Du suốt đêm, sáng ngày hôm sau khi mở mắt ra, đã bị hù cho giật mình. Đây đâu phải là An Du, đây là cục than đang đốt. Túi sưởi rồi còn thêm bình nước nóng, nhưng vẫn không thể cứu An Du trốn khỏi cơn cảm mạo.
Hoắc Chi Tiêu mời bác sĩ tới khám cho cậu. Bác sĩ tới, nói cậu bị cảm rồi, sau đó kê vài loại thuốc phổ biến, căn dặn thêm vài điều thông thường không có gì khác như—— Tránh gió, ăn đồ ăn thanh đạm, đắp chăn và túi sưởi để ra mồ hôi, ngủ vài ngày, chắc chắn sẽ khỏi.
An Du cũng biết cơ thể mình suy nhược, đành ốm yếu uống thuốc, uống xong, nước mắt lưng tròng rúc vào trong chăn, ngay cả thuốc đắng cũng chẳng có sức để kêu. Hoắc Chi Tiêu nghiêng người lại gần, hôn hôn An Du, sau đó kêu người lấy kẹo qua đây.
Kẹo này là lúc đánh Nga tiện đường giao nộp, trong quân đội không ai yêu thích mấy thứ đồ trẻ con này, nhưng lại rất hời cho An Du, có kẹo là mọi ốm đau đều bay đi hết, ngồi bên cạnh anh rể nhai hết viên này đến viên khác. Hoắc Chi Tiêu sợ cậu lại cảm lạnh, thế là cởi áo khoác ngồi với cậu, bởi vì trong phòng còn đốt lò sưởi, nên ngay cả ống tay áo cũng xắn lên, lộ ra bắp tay săn chắc.
“Anh rể.” An Du ngậm kẹo trong miệng, giọng nói như bọc trong mật, ngọt chết người, “Anh rể, anh đón tết ở nội biên không ạ?” “Ừ.”
“Vậy em có thể đón tết cùng anh được không?” Cậu nghiêng người, nhỏ giọng thương lượng, “Em không muốn về An gia.” Hoắc Chi Tiêu biết An Du không muốn gặp An lão thái thái và những người khác, gật đầu đồng ý: “Em không đón tết ở Phủ soái, thì đón tết ở đâu?” “Dì Miêu còn ở An gia mà.” Cậu yếu ớt than thở, nhai hai ba cái là đã nuốt kẹo vào miệng, “Anh rể, em muốn đón dì Miêu ra ngoài.” Nhưng đón ra không phải là chuyện có thể giải quyết trong vài câu ngắn gọn. Hơn nữa bất luận cha của An Du còn sống, hay cho dù đã chết, thì cũng không có cái chuyện vợ bé đi theo con trai ra khỏi Phủ. Vả lại, dì Miêu không nhất định sẽ vui vẻ rời đi.
An Du nghĩ tới đây, thì không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, tay chân cùng lúc bò vào trong ngực anh rể, nghiêng qua đọc tài liệu trong tay người đàn ông. Cậu không tránh né gì cả, chỉ nhìn thoáng qua, đọc không hiểu nên chuyển tầm mắt, xoay người ôm cổ anh rể.
Hoắc Chi Tiêu đã từng gặp qua mấy đứa trẻ thích dính người, nhưng chưa từng gặp ai bám người như An Du, vừa than thở, vừa cảm thấy trong lòng có chút nóng: “A Du.” Hoắc Chi Tiêu đỡ cái gáy hầm hập của cậu. Cậu ồm ồm đáp lại, tựa cằm vào trong hõm cổ anh rể.
“Khó chịu à?” “Vẫn ổn ạ.” An Du hít một hơi, “Có anh rể ở đây, nên em không thấy lạnh nữa.” “Đợi một chút lại rót cho em thêm bình nước nóng.”
“Ừm.” Chỉ một lúc sau, An Du đã mơ mơ màng màng, nằm sấp trên bả vai Hoắc Chi Tiêu ngủ mất.
Sau đó, bác sĩ lại tới đo nhiệt độ cho cậu. Vẫn chưa hạ được bao nhiêu, vẫn phải uống thuốc.
An Du ngủ suốt buổi chiều, lúc này cũng coi như có sức sống hẳn, kéo tay Hoắc Chi Tiêu, càu nhàu nói hết nửa buổi, cuối cùng vẫn muốn ăn kẹo. “Cẩn thận sâu răng đấy.” Hoắc Chi Tiêu buồn cười nhéo nhéo đầu ngón tay cậu, nhớ tới buổi tối người này ăn cơm rất ít, nên lại càng không lấy kẹo ra. An Du cố gắng uốn éo nhõng nhẽo, hôn cũng hôn cho luôn, nhưng cuối cùng vẫn không làm Hoắc Chi Tiêu rung động, chán nản ngả về gối đầu, lắng nghe tiếng máy hát mơ hồ trong gió.
Cũng không biết ai đang nhảy trong phòng.
Cậu nghĩ, anh rể đúng là lòng dạ sắt đá, xin có mấy viên kẹo, cũng không cho. Cậu muốn ăn kẹo quá.
Lúc ở An gia, cũng không phải là không có kẹo, nhưng cậu là con vợ lẽ, trong dịp lễ tết để dành được một xíu, chưa qua hết tháng giêng, mà đã ăn hết trơn. Cậu cũng mắc cỡ không dám đi xin dì Miêu thêm, càng đừng nói chi là phải đi tranh giành với các anh chị con của vợ lớn. An Du là con của thê thiếp, nên trong mắt An lão thái thái, ngay cả kẹo cũng không chia.
An Du càng nghĩ càng buồn, rưng rưng nước mắt xoay người, khóe miệng đột nhiên lành lạnh. Cậu thè đầu lưỡi, liếm đi lớp đường mềm mại.
Trong tay Hoắc Chi Tiêu vẫn còn cầm vỏ kẹo chưa kịp vứt, rút tay lại, đưa ngón tay cái lên môi liếm nhẹ, thấy An Du phồng má bổ nhào tới, bỗng cảm thấy kẹo rất ngọt.
Vả lại… Anh khẽ nhướng mày, ôm lấy eo nhỏ của An Du, cảm thấy mình như ngôi nhà cũ bốc cháy, rung động với một người kém hơn mình tới 10 tuổi.
Ao tù nước đọng cũng dâng lên thủy triều, như núi lở đất nứt, không có cách nào lắng lại. Khi ăn được kẹo rồi, An Du cảm thấy mỹ mãn.
Cậu vui vẻ rúc vào chăn, chờ anh rể làm xong công vụ, nghiêng người dính tới, bắt đầu buồn ngủ.
Hoắc Chi Tiêu cúi đầu, áp vào trán An Du, thấy vẫn còn nóng, lông mày hơi nhíu lại. Nhưng uống thuốc cũng uống rồi, dù có hiệu quả đến mấy, thì cậu cũng phải ra mồ hôi trước đã.
Hoắc Chi Tiêu nhớ lại lời bác sĩ nói, ôm An Du mơ màng vào trong ngực, thò tay xuống, đầu ngón tay mò vào giữa hai chân cậu. An Du vốn ngủ không sâu, đáy mắt đột nhiên dâng lên một cơn thủy triều mùa xuân nhỏ vụn: “Anh rể…”
“Ừ.” Cậu căng cứng eo, bởi vì phát sốt, nên không có sức chống cự, ỡm ờ rên rỉ trong tay anh rể—— giọng nói ngọt hơn nhiều so với ngày thường, để lại vết cào như vuốt mèo trong lòng Hoắc Chi Tiêu. Tay người đàn ông dùng lực, nếu không phải nghe thấy tiếng nghẹn ngào của An Du, thì eo cậu xém tí nữa đã bị bóp cho bằm đỏ.
Cũng may Hoắc Chi Tiêu tỉnh táo lại, dỗ cậu bình tĩnh. Giống như cơn mưa ngày xuân, sấm to mưa nhỏ, ầm ĩ hết sức ghê gớm, cuối cùng lại chấm dứt bằng một cơn mưa rào. Tí ta tí tách, ấm áp triền miên.
An Du run rẩy hai lần, đầu nặng trĩu. Hoắc Chi Tiêu hơi thở dốc tắt đèn đầu giường, lại tựa vào trán cậu, không biết có phải là do tác dụng của tâm lý hay không, mà thân nhiệt giống như có giảm xuống thật.
Ngày hôm sau, tinh thần An Du phấn chấn hơn nhiều, tuy bệnh khỏe lại rất chậm, nhưng cậu vẫn xuống giường, thay quần áo dày, đi đến phòng An Hân.
An Du đến trước cửa, vì mình còn bệnh, thế nên không đi vào, chỉ đứng ngoài cửa gọi: “Chị ơi, em tới rồi.”
Trong phòng im ắng, không có người trả lời.
An Du dừng lại một chút: “Chị ơi?”
Qua một phút sau, có lẽ là lâu hơn thế, đằng sau cánh cửa cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Người mở cửa là bà vú già với sắc mặt mệt mỏi: “Tiểu thiếu gia, Đại thiếu phu nhân vừa mới ngủ, bây giờ chưa dậy đâu ạ.”
An Du gật đầu, rồi quay người đi. Bà vú già đột nhiên mở miệng: “Tiểu thiếu gia, Đại thiếu phu nhân vẫn chưa chết mà.”
Lời này như tiếng sét giữa trời quang, khiến cậu giật mình quay phắt lại. Bà vú già là An Hân mang theo từ An gia, một lòng luôn nghĩ cho vợ lớn, lúc này người không vui nhất khi nhìn thấy An Du trở thành vợ kế, có lẽ chính là bà ta.
“Ngài với Cô gia… như vậy là không hợp lễ nghi!”
“Ở đâu có cái chuyện chị gái chưa chết, mà đã yêu đương vụng trộm với anh rể?!”
“Ngài không sợ bị trời đánh sao?”
“Nếu Đại thiếu phu nhân biết được… Ngài đây là muốn ép cô ấy đi chết!”