Cám ơn bạn (cuongczvn) đã luôn
ủng hộ truyện nhé. Hôm nay sẽ bạo 10 Chương để cảm ơn Kim Phiếu của bạn.
Nhìn bốn cỗ thi thể của Độc Nha Tiểu Đội, thần sắc mấy người Tiêu Phàm đều băng lãnh, không hề có bất cứ cảm giác thương hại nào, bốn tên cầm thú này chết là đáng.
– Đám Độc Nha Tiểu Đội này đúng là giết không ít người, bọn chúng vậy mà có nhiều đồ tốt như vậy.
Bàn Tử lục soát Hồn Giới của bốn tên liền phát hiện bên trong có không ít Hồn Thạch và Hồn Tinh, đúng là giàu đến chảy mỡ.
– Cộng lại cũng đến 300 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, có tính nhiều không?
Lăng Phong khinh thường cầm hai viên Hồn Tinh màu đỏ ước lượng lấy, nói:
– Hai viên Hồn Tinh này thuộc về ta, những cái khác các ngươi tự chia đi.
– Tiểu Kim, cho ngươi này.
Tiểu Ma Nữ lấy ra mấy viên Hồn Tinh ném cho Tiểu Kim, Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng nuốt toàn bộ vào trong bụng.
– Nơi này còn một thanh kiếm và một bộ chiến kỹ.
Tiêu Phàm không chút hoang mang lấy đồ vật khác từ trong Hồn Giới của tên mặt thẹo ra, một thanh trường kiếm màu đen, một bản thư tịch cổ xưa.
– Lão Tam, cho ta nhìn thử thanh kiếm này.
Con ngươi Bàn Tử sáng lên nhìn chằm chằm hắc sắc trường kiếm.
Tiêu Phàm ném qua cho Bàn Tử, tên mập lập tức yêu thích không buông tay, hắn quan sát tỉ mĩ mới nhìn Lăng Phong nói:
– Lão Đại, Hắc Phong Kiếm này là Hồn Binh Ngũ Phẩm, rất thích hợp cho ngươi sử dụng.
Hồn Binh Ngũ Phẩm? Ở Yến Thành cũng không có mấy thanh.
– Kiếm này không thích hợp với ta.
Tiêu Phàm nhún nhún vai, thanh kiếm này cũng không hợp cho hắn sử dụng, chỉ khi Lăng Phong sử dụng mới có thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất.
– Đa tạ.
Lăng Phong do dự một hồi rồi cấm lấy, hắn đã đế ý thanh Hắc Phong Kiếm này mấy lần rồi nhưng đồ vật là do Tiêu Phàm lấy được nên hắn cũng không tiện mở lời.
Tiêu Phàm cười cười nhìn vào quyển sách trong tay, khi mở ra liền xuất hiện ba chữ lớn.
– Toái Hồn Chưởng?
Con ngươi Lăng Phong co rụt lại, hắn hơi thất thố kêu lên.
– Lão Đại, ngươi biết lai lịch Toái Hồn Chưởng?
Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn Lăng Phong, tên mặt thẹo trước đó thi triển ra chiến kỹ này thì hình như Lăng Phong có nhắc nhở hắn.
Lăng Phong trầm mặc hồi lâu mới nói:
– Nghe đồn Toái Hồn Chưởng hoàn chỉnh là Chiến Kỹ Cửu Phẩm, tổng cộng có chín tầng, luyện đến cực hạn có thể đánh tan cả Chiến Thánh Chiến Hồn!
– Oanh sát cả Chiến Thánh Chiến Hồn?
Mấy người Tiêu Phàm kêu lên sợ hãi, nội tâm khó giữ bình tĩnh.
Chiến Thánh, đó gần như là tồn tại đỉnh phong của Chiến Hồn Đại Lục a, Toái Hồn Chưởng vậy mà có thể oanh sát Chiến Hồn của Chiến Thánh, nếu như luyện đến đỉnh phong há không phải liền vô địch thiên hạ?
Lăng Phong tự nhiên nhìn ra suy nghĩ trong lòng mấy người, hắn lắc lắc đầu nói:
– Đây chẳng qua là nghe đồn mà thôi, nói là có chín tầng nhưng lại chưa thấy ai có thể tu luyện đến tầng chín, hơn nữa cho dù chiến kỹ này rất mạnh, có thể oanh sát Chiến Hồn của Chiến Thánh nhưng cũng phải có đủ thực lực, dù sao Chiến Thánh cũng không đứng yên cho ngươi giết.
Đám người gật đầu hiểu ý của Lăng Phong, nếu ngươi có đủ lục lượng thì cho dù tu luyện đến đỉnh phong thì làm sao, hơn nữa người ta cũng không đứng yên cho ngươi giết.
Người khác đánh không lại chẳng lẽ còn không biết chạy trốn sao?
– Hình như bản thư tịch này cũng chỉ là tàn quyển.
Lăng Phong lại nói:
– Hơn nữa ta còn nghe nói, tu luyện Toái Hồn Chưởng này rất khó, Lão Tam, ngươi tốt nhất đừng tốn quá nhiều thời gian vào nó.
– Ừm, ta đã biết.
Tiêu Phàm gật đầu cười nhưng vẫn thu vào Hồn giới, trong lòng trầm ngâm:
– Rất khó luyện sao?
Nếu như Lăng Phong biết thiên phú của Tiêu Phàm trên phương diện Chiến Kỹ thì nhất định sẽ không nói thế, Ngũ Phẩm Chiến Kỹ hắn đã có thể dễ dàng luyện thành thì Cửu Phẩm Chiến Kỹ lại khó hơn bao nhiêu?
– Tiểu Ma Nữ, ngươi có thu hoạch gì không?
Tiêu Phàm đổi chủ đề nhìn Diệp Thi Vũ nói.
Tiểu Ma Nữ Diệp Thi Vũ cũng lấy ra một bản thư tịch, nói:
– Ta chỉ cần bản chiến kỹ này, những cái khác đều không cần.
– A?
Ba người kinh ngạc nhìn Tiểu Ma Nữ, chẳng lẽ chiến kỹ này rất có lai lịch sao?
– Đây là Lục Phẩm Chiến Kỹ: Hồn Lực Thúc Phược, có thể trói buộc Hồn Lực một người, thậm chí có thể trói buộc Chiến Hồn, rất thích hợp cho ta tu luyện.
Tiểu Ma Nữ một bên giải thích.
Đám người gật đầu không phản đối, Tiểu Ma Nữ có Chiến Hồn Ngân Hoàng Đằng chiến kỹ này chính là đặc biệt dành cho nàng.
– Cho ta nhìn thử một chút được không?
Tiêu Phàm có dụng ý một chút, chỉ cần là chiến kỹ thì hắn sẽ không bỏ qua, bởi vì có Vô Tận Chiến Điển nên hắn thu thập chiến kỹ càng cao thì càng có thể diễn hóa ra chiến kỹ càng cường đại.
– Đồ lưu manh, ta cảnh cáo ngươi là ngươi chỉ được nhìn thôi đấy.
Tiểu Ma Nữ hung dữ trừng mắt nhìn Tiêu Phàm nhưng vẫn đưa chiến kỹ qua cho hắn.
Tiêu Phàm cười khổ một hồi, mở thư tịch ra xem rất nhanh đều đã ghi nhớ hết, hắn thầm nghĩ:
Sau này có thời gian liền tu luyện.
Hắn trả chiến kỹ cho Tiểu Ma Nữ sau đó thần sắc ngưng trọng nhìn mọi người, nói:
– Còn muốn đi tiếp không?
Mấy người nhíu mày, nếu như theo lời của tên râu quai nón nói thì bên trong nhất định sẽ có đồ vật gì đó nhưng vạn nhất râu quai nón lừa bọn hắn, cố ý để cho bọn hắn chịu chết thì phải làm sao?
– Ngươi không phải muốn tìm Huyết Tinh Thảo sao? Cuộc đi săn mùa thu sắp đến rồi nên chúng ta nhất định phải tăng cường thực lực.
Lăng Phong kiên định lạ thường.
– Không sai, nếu như không gặp Độc Nha Tiểu Đội thì chúng ta vẫn sẽ đi vào, đây chính là cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu như ngay cả dũng khí cũng không có thì chúng ta tu luyện để làm gì.
Bàn Tử gật đầu, Độc Nha Tiểu Đội bị diệt nhưng hắn chỉ lấy được mấy viên Hồn Tinh và mấy chục vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, hắn hơi có chút không cam lòng.
– Vậy tiếp tục đi tới.
Tiêu Phàm hít sâu nói.
– Đồ lưu manh, ngươi vẫn chưa hỏi ta đấy.
Tiểu Ma Nữ tức giận dậm chân, nàng tức giận vì thấy Tiêu Phàm không để ý đến mình.
– Yên tâm, chỉ cần ta không chết thì ngươi nhất định cũng sẽ không chết.
Tiêu Phàm lơ đễnh nói.
Người nói vô ý ngươi nghe hữu tâm, sắc mặt Tiểu Ma Nữ ửng đỏ giống như muốn chảy cả nước, nàng nghĩ thầm:
– Chẳng lẽ tên gia hỏa này đã thích ta? Hừ, đồ lưu manh, chờ ngươi thích ta thì ta sẽ một cước đá ngươi, làm cho ngươi thương tâm chết luôn.
Ánh mắt Lăng Phong lấp lóe trong lòng chỉ có thể thán một hơi, hắn dâng lên một cỗ cảm giác bất lực chưa từng có, người mình thích lại đi thích người khác mà quan trong hơn là hình như Tiêu Phàm còn không chú ý đến nàng.
Bàn Tử cười rất tiện, giống như hắn đã dự đoán, đúng thật là có gian tình nha.
Bốn người một thú tiếp tục lên đường tiến sâu vào Hồn Thú Sơn Mạch, về phần Độc Nha Tiểu Đội và một đám thi thể Độc Lang thì bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm, bọn hắn biết rất nhanh sẽ có Hồn Thú đến dọn dẹp nơi đây.
Ba canh giờ sau khi bọn Tiêu Phàm rời đi, ba đạo thân ảnh xuất hiện ở nơi này, người dẫn đầu chính là Tôn gia Gia Chủ, Tôn Đình.
– Gia chủ, Độc Nha Tiểu Đội đã chết, còn có hai mươi con Độc Lang, người giết bọn hắn chắc hẳn là Chiến Tông cảnh.
Một trung niên nam tử mặc áo bào xanh cung kính nói.
– Chiến Tông cảnh sao?
Tôn Đình cau mày, hắn biết rõ thực lực Độc Nha Tiểu Đội, cho dù Chiến Tôn cảnh đỉnh phong cũng khó làm đối thủ của bọn họ, đây cũng là nguyên nhân hắn để Độc Nha Tiểu Đội thủ ở nơi này.
– Gia Chủ, ở đây có dấu vết chiến đấu, nên…
Một nam tử trung niên áo bào đen khác quan sát chiến trường lúc nãy nói ra.
Nhưng lời còn chưa dứt thì Tôn Đình đã biến mất tại chỗ rồi xuất hiện bên cạnh một gốc cây gãy, nơi đó có một miếng vải màu đen dính máu.
– Là bọn Tiêu Phàm!
Thần sắc Tôn Đình lạnh lẽo đằng đằng sát khí.
– Làm sao có thể, Độc Nha Tiểu Đội cộng thêm hai mươi con Độc Lang thì chúng ta cũng chưa chắc có thể giải quyết.
Nam tử trung niên áo bào xanh nói.
– Các ngươi cũng đừng quên đám người kia ngoại trừ Tiêu Phàm thì đều có Chién Hồn Bát Phẩm trở lên, không nghĩ tới bọn chúng lại trưởng thành nhanh như thế, đúng thật là nằm ngoài dự liệu của ta.
Tôn Đình lạnh giọng nói, trong lòng lại bổ sung một câu:
– Nếu lần này không giết được bọn chúng thì sau này chắc hẳn quả thật không còn cơ hội rồi.
Thân ảnh ba người lóe lên một cái liền tiến vào bên trong Hồn Thú Sơn Mạch.
(Cứ 1 Kim Phiếu thì hôm sau sẽ up thêm 2 Chương nhé)
Cầu Kim Phiếu – Cầu Đề Cử – Cầu Like