Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 41: Xử Lý Quân Tử (4)



Người tới là người của Thập Tuyệt đảo, hắn đến thông tri cho Thân Giác và Liễu Huyền nhanh chóng tắm gội thay quần áo, lập tức tới chính sảnh của đại điện Thập Tuyệt đảo.

Liễu Huyền còn chưa kịp phản ứng lại, Thân Giác đã biết hôm nay là ngày gì.

Ngày này đời trước là ngày cậu được tuyển. Hôm nay qua đi, không tới mấy ngày nữa, cậu sẽ bị đưa lên giường của Tang Tinh Hà.

Chờ người của Thập Tuyệt đảo rời đi, Liễu Huyền có chút lo lắng. Bọn họ tới nơi này lâu như vậy, trước nay chưa từng có ai triệu kiến bọn họ. Lần này đột nhiên triệu kiến, không biết là có chuyện gì. Hắn cơm cũng ăn không vô, muốn đi hỏi tình huống của những người khác một chút, kết quả mới vừa ra tới cửa đã nhìn thấy ngoài sân đang có người canh giữ.

Là người của Thập Tuyệt đảo.

Bọn họ thủ tại chỗ này, là đề phòng thiên la thể chạy trốn.

Liễu Huyền cũng không phải đặc biệt ngu ngốc, lấy tình thế này, cũng biết đợi lát nữa triệu kiến sợ không phải là chuyện bình thường.

Trong nhóm thiên la thể này, Thân Giác là nhỏ tuổi nhất. Hai ngày trước, Thân Giác mới vừa đầy mười tám tuổi, Liễu Huyền còn cố ý nấu cho Thân Giác một bát mỳ trường thọ. Thân Giác tròn mười tám tuổi, tức là hơn hai mươi thiên la thể bọn họ đều có thể nhận chủ.

Thiên la thể không có biện pháp giấu diếm tuổi tác của mình. Bởi vì vừa đến mười tám tuổi, vành tai của thiên la thể sẽ sinh ra một nốt ruồi son nhỏ. Nếu phá thân, bên lỗ tai cũng sẽ sinh ra một nốt như thế, cho nên vừa nhìn thấy liền biết.

Liễu Huyền sợ hãi cắn tay, mà Thân Giác không muốn ăn thịt mỡ cũng đã sớm buông đũa xuống từ lâu. Thấy Liễu Huyền khẩn trương đi qua đi lại trong phòng, không khỏi nhắc nhở nói: “Trì hoãn lâu rồi, sợ là người của Thập Tuyệt đảo sẽ tức giận.”

Liễu Huyền sầu đến nhỏ nước, hắn thấy Thân Giác trước sau như một, thầm nghĩ Thân Giác là cái đồ không tim không phổi. Loại chuyện lớn như chọn chủ này, cậu cũng không thèm lo lắng. Nhưng mà dù cho có khẩn trương, lo lắng, sợ hãi đến đâu cũng không có chỗ dùng, chuyện nên tới thì cũng phải tới.

Hai người bọn họ sau khi tắm gội thay quần áo xon, nhanh chóng bước ra sân, theo người Thập Tuyệt đảo đi tới sảnh chính. Ở trên đường, Liễu Huyền cũng thấy những thiên la thể khác, trong lòng càng thêm minh bạch vài phần.

Lúc này đang giữa hè, lại là buổi trưa, bọn họ mới đi trên đường có một lúc, đã không khỏi cảm thấy ngày này quá hanh, trên người cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Một ít thiên la thể khác lúc đi đến chính sảnh thì người đã nhễ nhại mồ hôi. Trên trán Liễu Huyền cũng lấm tấm một ít, mà Thân Giác thì một chút mồ hôi cũng chưa ra.

Đoàn người bọn họ sau khi đi vào chính điện, tức khắc bị yêu cầu tháo mũ xuống, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều sửa sang lại bản thân, duy độc Thân Giác chỉ đứng ở nơi đó, thoải mái nhàn nhã, khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Thân Giác luyện 《 dã tâm pháp 》dường như cũng ẩn ẩn ảnh hưởng đến thể chất của cậu, cho dù là trời rất nóng, cậu cũng không cảm thấy gì, thậm chí nhiệt độ cơ thể cậu cũng thấp hơn so với người bình thường một chút.

Liễu Huyền lau xong mồ hôi trên trán của mình, theo bản năng quay sang muốn giúp Thân Giác, lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng thuần sạch sẽ của cậu, không khỏi sửng sốt, “Ngươi không nóng sao?”

Thân Giác nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Bọn họ đứng ở chính điện một hồi thì có một đoàn người từ bên ngoài tiến vào.

Đi đầu là một nam nhân mặc huyền y, eo thon chân dài, khí thế sắc bén, Thân Giác chỉ hơi hơi thoáng nhìn cũng biết người đến là ai.

Chính là đảo chủ của Thập Tuyệt đảo, Ngộ Từ.

Kỳ thật tướng mạo của Ngộ Từ hơi thiên về âm nhu, nhưng bởi vì mặt mày y đầy lệ khí nên không ai dám coi y như nữ nhân mà đối đãi. Chỉ thấy y ngồi trên đầu ghế, chân dài hơi gấp, kiệt ngạo khó thuần mà nhìn mọi người trên điện.

“Đều tới đủ cả rồi?”

Đứng ở bên cạnh Ngộ Từ chính là tả hộ pháp của Thập Tuyệt đảo. Tả hộ pháp hơi gập eo, gật đầu, “Hồi đảo chủ, toàn bộ hai mươi bảy thiên la thể đều đã ở trong điện, người lớn nhất hai mươi hai tuổi, nhỏ nhất mười tám tuổi.”

Hắn nói xong thì quay đầu nói với mọi người trên điện: “Các ngươi xếp thành một hàng theo chiều cao cho ta.”

Thân Giác nhìn trái nhìn phải, mấy đời trước trong khoảng thời gian này cậu còn cao lên một ít, nhưng một đời này lại không cao lên thêm một chút nào. Theo lý thì cậu phải đứng ở cuối đội ngũ. Còn Liễu Huyền cao hơn Thân Giác nửa cái đầu, hiển nhiên là đứng ở chính giữa đội ngũ.

Cứ như vậy, người đứng bên cạnh Thân Giác cũng không phải là Quý Liên.

Chờ bọn họ ổn định, Ngộ Từ vuốt cằm, liếc nhìn những người phía dưới, y khẽ đảo mắt qua từng khuôn mặt một. Không thể không nói, thiên la thể tuy rằng trời sinh đã mỹ mạo, nhưng nếu một loạt thiên la thể đứng ở trước mặt như thế này, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy choáng váng, bởi vì đều là đồng dạng da trắng mỹ lệ đến chói mắt, đều là thủy nhuận mắt lam.

Thời điểm quét mắt đến chỗ Thân Giác, ánh mắt Ngộ Từ hơi khựng lại.

Tại sao lại có một người lùn như vậy?

Nhưng mà ánh mắt Ngộ Từ chỉ dừng lại trên người Thân Giác khoảng một cái chớp mắt thì đã rời đi. Y nhìn thoáng qua tả hộ pháp, tả hộ pháp lập tức gật đầu, tiến lên một bước, cất cao giọng nói: “Hôm nay kêu các ngươi đến đây là vì một chuyện. Có một vị khách quý đang ở Dịch Thủy Các trong Thập Tuyệt đảo chúng ta, mà bên người khách quý ấy lại không có ai hầu hạ, nên cần phải có một thiên la thể đến đó. Không biết các ngươi có ai muốn tự tiến cử không?”

Tuy rằng đại bộ phận những thiên la thể ở đây không biết khách quý ở Dịch Thủy Các chính là Tang Tinh Hà, nhưng bọn họ đều biết người ở Dịch Thủy Các là người trên đầu quả tim của Ngộ Từ đảo chủ. Thậm chí bọn họ còn nghe thấy một ít lời đồn hoang đường, tỷ như Ngộ Từ vì vị khách quý ở Dịch Thủy Các kia mà lùng sục thiên hạ chí bảo, còn tự tay giết chết một thiên la thể không hiểu lễ nghĩa.

Thiên la thể trân quý vô cùng, nhưng bởi vì ngày đó thiên la thể kia lỡ nói vài câu nhàn thoại với khách quý ở Dịch Thủy Các, đã bị Ngộ Từ trực tiếp giết chết.

Bọn họ cũng không dám đi Dịch Thủy Các hầu hạ, nói dễ nghe một chút là hầu hạ, kỳ thật chính là làm thứ đồ chơi trên giường, lại còn là đồ chơi trên giường cho người trong lòng của đảo chủ, chú định là sống không lâu.

Liễu Huyền sau khi sinh tâm phòng bị với Quý Liên, cũng trộm đi hỏi thăm một phen. Biết được tầm quan trọng của vị ở Dịch Thủy Các kia đối với đảo chủ Ngộ Từ, thì ngay cả đối phương có là Tang Tinh Hà đi chăng nữa, hắn cũng không muốn đi. Hắn còn cố ý dặn dò Thân Giác, đi Dịch Thủy Các chính là đi tìm chết.

Cho nên trong lúc Ngộ Từ nói, Liễu Huyền lập tức nhìn thoáng qua bên Thân Giác, thấy cậu không đứng ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Không ai nguyện ý đi.

Tả hộ pháp nhìn về phía Ngộ Từ.

Ngộ Từ sắc mặt bất biến, lần thứ hai y đảo mắt nhìn khuôn mặt của mọi người trên điện.

Tang Tinh Hà vô cùng bài xích việc dùng thiên la thể để khôi phục võ công, cho nên y muốn chọn một người mà Tang Tinh Hà thích.

Nhưng Tang Tinh Hà thích dạng người như thế nào mới được chứ?

Ngộ Từ bỗng nhớ tới vị tiểu sư muội nào đó của Tang Tinh Hà.

Y đã từng gặp qua vị tiểu sư muội kia vài lần, mỗi một lần nàng đều dính chặt lên trên người của Tang Tinh Hà, chính là cái dạng có kéo cũng kéo không ra được. Vậy mà Tang Tinh Hà vẫn đối xử với vị kia tiểu sư muội kia đặc biệt ôn nhu, chẳng ngại vị tiểu sư muội ấy luôn nói những lời không có não, còn làm ra những chuyện ngu xuẩn.

Nói không chừng, Tang Tinh Hà cũng có chút thích tiểu sư muội kia.

Ngộ Từ nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh xuống vài phần. Y chuyển mắt, tầm mắt rơi xuống trên người Thân Giác. Nếu chỉ xem thân hình, như vậy thì thiên la thể này cùng sư muội của Tang Tinh Hà cũng có phần giống nhau.

Lúc này đây, ánh mắt Ngộ Từ nhìn Thân Giác nghiêm túc hơn hẳn. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn y đã phát hiện Thân Giác cùng mọi người có chút bất đồng.

Mỗi thiên la thể ở đây đều bị phơi nắng đến đỏ bừng mặt, có người càng tệ hơn, mồ hôi sau cổ cũng ngăn không được. Duy chỉ có một mình Thân Giác, cả người thanh thanh sảng sảng mà đứng ở tại chỗ.

Ngộ Từ cao hứng, hai thiên la thể hiện tại của y cũng là dạng người ít ra mồ hôi.

Chỉ là người này có hơi quá nhu nhược, chịu không nổi lăn lộn, sợ là không dùng được vài lần.

Ngộ Từ vẫn ưu tiên chọn người có thân thể cường kiện hơn một chút.

Cho nên y lại liếc nhìn về phía những người đứng đầu và tầm trung của đội ngũ. Những người này thân hình thon dài cao gầy, xếp hàng ở phía trước, nhưng lúc bị Ngộ Từ đánh giá thì cả người đều là mồ hôi lạnh ròng ròng, eo không tự giác được mà hơi cong xuống.

Ngộ Từ thấy những người đó thu mình như vậy, lập tức chán ghét nhíu mày, ánh mắt không tự giác lại rơi xuống trên người Thân Giác. Vẫn là người này sạch sẽ thanh tân, làm người xem thoải mái.

Nhưng mà người này thật sự quá nhu nhược, không biết có thể chống đỡ nổi một hồi giao hoan hay không.

Ngộ Từ nhìn về phía tả hộ pháp, ngữ khí hơi mang vẻ ghét bỏ, “Người kia nhìn yếu đuối như vậy, còn đưa tới đây làm gì nữa?”

Tả hộ pháp nhìn Thân Giác, hơi cúi người, “Đảo chủ, thiên la thể kia mấy tháng trước mới vừa rơi xuống nước, sinh bệnh nặng, cho nên mới có vẻ gầy yếu như vậy.”

“Rơi xuống nước?” Ngộ Từ hạ mắt, “Đang êm đẹp vì sao lại rơi xuống nước?”

Tả hộ pháp nói: “Thuộc hạ không biết.”

Ngộ Từ trong lòng có vài phần suy đoán. Hồ nước ở Thập Tuyệt đảo đều xây một vòng lan can bảo hộ cao đến eo người, bình thường căn bản là không thể nào rớt xuống, trừ phi là bị người ta cố ý đẩy xuống, hoặc là thiên la thể này tự tìm đường chết.

“Quan hệ của hắn và những người khác như thế nào?” Ngộ Từ hỏi.

Tả hộ pháp suy nghĩ một chút, “Hắn và người cùng phòng của hắn, Liễu Huyền, đều là người gần đây mới được đưa lên đảo, cùng những thiên la thể khác không mấy thân cận.”

Chính là không mấy được người khác ưa thích có phải không?

Đây là một ưu điểm.

Nhưng Ngộ Từ cũng không định trực tiếp quyết định, y ra hiệu tả hộ pháp lại gần, nhỏ giọng phân phó vài câu.

Tả hộ pháp liên tục gật đầu, chờ hắn đứng thẳng đậy, lập tức nói với mọi người: “Nếu không có ai tự tiến cử, vậy các ngươi hãy dùng võ nghệ để quyết định thắng bại đi. Người chiến thắng cuối cùng sẽ có thể đến Dịch Thủy Các hầu hạ.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều cả kinh.

Nếu như người thắng phải đi, đó không phải là muốn bọn họ bất động thanh sắc mà thua sao.

Liễu Huyền nghe thấy lời này, lập tức muốn đi tìm Thân Giác. Hắn nghĩ mình sẽ đánh bại Thân Giác trước, như thế thì Thân Giác sẽ không cần phải đi nữa. Chỉ là hắn còn chưa kịp đến gần Thân Giác thì đã có một người cuốn lấy hắn, là Quý Liên.

Tổng cộng hai mươi bảy thiên la thể, vừa nghe lời tả hộ pháp nói xong, đã đồng loạt tiến lên đấu võ. Trên đại điện lập tức hỗn loạn, duy chỉ có một mình Thân Giác là bị đẩy xuống, bởi vì mọi người đều cảm thấy bất động thanh sắc mà thua trận dưới tay Thân Giác thật sự là quá khó khăn.

Thân Giác có tiếng là võ công kém.

Ngộ Từ nhìn Thân Giác bị vứt bỏ, cảm thấy có chút buồn cười, mà chuyện càng thú vị hơn còn ở phía sau. Mọi người vô luận là đánh như thế nào, chính là không có ai muốn đánh với Thân Giác. Quý Liên cuốn lấy Liễu Huyền, cũng là để cho Liễu Huyền không đi tới chỗ Thân Giác được. Liễu Huyền không dám thua, bởi vì hắn mà thua, Thân Giác sẽ không có cách nào bại dưới tay hắn.

Nửa chén trà nhỏ trôi qua, trên điện vẫn chỉ có mình Thân Giác là đứng đơn độc.

Mà trong sân cũng chỉ còn lại có bảy thiên la thể.

Lại thêm một vòng quyết đấu nữa, Liễu Huyền chung quy là địch không lại Quý Liên, bị đánh ngã, mà trong sân cũng chỉ dư lại ba người.

Một người khác nhìn qua Thân Giác, lập tức nghĩa vô phản cố hướng tới Quý Liên mà tấn công.

Trong sân ít người, muốn bất động thanh sắc mà thua sẽ càng khó.

Thân Giác thấy bọn họ hai người triền đấu, xoay chuyển ánh mắt, trực tiếp đánh về phía người còn lại. Người nọ liếc thấy Thân Giác tấn công mình, trong lòng vui vẻ, giả vờ như mình đã bị đánh lén thành công, thuận thế ngã xuống đất nhận thua. Quý Liên hơi nhíu mi, cũng không thể nề hà. Vốn dĩ gã định thua tại ván này.

Cuối cùng, Thân Quý hai người đối mặt.

Quý Liên nhìn Thân Giác, cười trừ, “Quyền cước không có mắt, ngươi không cần phải nhường ta.”

Ánh mắt Thân Giác nghiêm túc, “Quý đại ca, ta sẽ không nhường.”

Quý Liên nhẹ a một tiếng, hướng Thân Giác tấn công. Thời điểm cọ qua bên cạnh Thân Giác, gã hạ giọng nói nhanh: “Tiểu Giác, ngươi muốn đi sao?”

Thấy Thân Giác khẽ lắc đầu, Quý Liên lại nói: “Vậy đợi lát nữa ngươi cứ cố ý thua, đừng sợ, ta sẽ che chở cho ngươi.”

Chiêu này của Quý Liên là lấy lui làm tiến, gã tưởng rằng Thân Giác nhất định sẽ cảm động vô cùng, sau đó không đành lòng để gã đi.

Nhưng gã trăm triệu lần không nghĩ tới……

Gã vừa nói xong, Thân Giác đã thập phần sứt sẹo té ngã trên đất.

Quý Liên: “……”

Ngộ Từ: “……”

Tiểu quỷ lùn này coi y là người mù sao?

Người khác còn giả vờ một chút, còn cậu ngay cả giả bộ cũng không thèm làm?

Sau khi Thân Giác ngã xuống đất, như là không chút nào chú ý đến yên tĩnh chung quanh, cậu chậm rì rì bò dậy, cúi đầu nói với Quý Liên, “Ta tài nghệ không bằng người, nhận thua.” Nói xong, cậu nhanh chóng thối lui sang một bên.

Sắc mặt Quý Liên trở nên đặc biệt khó coi.

Ánh mắt Ngộ Từ nhìn chằm chằm vào Thân Giác, thấy đối phương đang trà trộn vào trong đám người, y ho nhẹ một tiếng.

Một tiếng khụ này, lập tức có người đem Thân Giác đang có ý đồ trà trộn vào đám người bắt ra.

Ngộ Từ cong môi, “Mới vừa rồi các ngươi đánh quá nhanh, ta không kịp thấy rõ, lại đây đấu lại một ván nữa cho ta xem.”

Quý Liên đại hỉ, gã áp xuống vui sướng trong mắt, làm bộ tiếc nuối nhìn về phía Thân Giác. Còn Thân Giác thì khẽ rụt người, tựa hồ vô cùng không tình nguyện.

Ván thứ hai bắt đầu.

Một ván này, Ngộ Từ nghĩ, tiểu quỷ lùn này thể nào cũng phải giả vờ một chút đi.

Kết quả không đến ba chiêu, Thân Giác lại ngã trên mặt đất, thậm chí chưởng phong của Quý Liên còn chưa kịp đụng vào người cậu.

Lần ngã xuống này, tả hộ pháp cũng phải để ý. Chỉ là, hắn nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Ngộ Từ một chút. Quả nhiên, Ngộ Từ đã tức giận.

Ngộ Từ cảm thấy tiểu quỷ lùn này là đang khiêu chiến nhẫn nại của y, y nói cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi, tiểu quỷ lùn này nghe không hiểu hay sao?

Y nhìn về phía tả hộ pháp.

Tả hộ pháp là người cực kỳ thông minh, nhìn thấy ánh mắt này của Ngộ Từ, lập tức minh bạch ý tứ của đối phương. Hắn hơi gật đầu, liền quay đầu nói với phía dưới: “Nếu đã phân ra thắng bại, thì không cần đánh tiếp nữa. Thân Giác, chúc mừng ngươi.”

Liễu Huyền a một tiếng, vội la lên: “Thân Giác không phải đã thua rồi sao? Hắn cũng ngã xuống đất rồi!”

Tả hộ pháp mặt không đổi sắc, “Không ai nói ngã xuống đất trước chính là thua. Hắn khiến cho đối thủ dừng tay trước, thì chính là hắn thắng.”

Ngộ Từ nhìn chằm chằm vào Thân Giác, nhìn thấy sắc mặt Thân Giác biến trắng, vừa lòng mà kéo kéo khóe môi.

Hạng người lén lút, đục nước béo cò này, bảo sao cao không nổi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.