Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 42: Xử Lý Quân Tử (5)



Thấy Thân Giác đã bị chọn đi hầu hạ khách quý ở Dịch Thủy Các, các thiên la thể khác đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, duy chỉ có một mình Liễu Huyền là hồng mắt nhìn Thân Giác.

Sau khi bị chọn trúng, Thân Giác đơn độc bị dẫn đi. Cậu bị nhốt vào trong một gian phòng, mãi cho đến khi mặt trời lặn, cửa phòng mới được mở ra từ bên ngoài. Tả hộ pháp một thân bạch y, chân dài một bước đi vào bên trong phòng.

Hắn dừng ở cái bàn phía sau Thân Giác, từ trong tay áo chậm rãi móc ra một thứ, đặt lên bàn, “Uống cái này đi.”

Thân Giác nhìn bình dược trên bàn, cũng biết đó là thứ gì.

Đó là Ách dược, mấy đời trước cậu đã uống qua vài lần. Sau khi uống, một thanh âm cậu cũng không thể phát ra.

Thân Giác hơi rũ mắt xuống, duỗi tay cầm lấy bình dược. Đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào bình thì đã nghe thấy tả hộ pháp nói.

” Thuốc này còn tận mấy bình nữa, nếu ngươi không cẩn thận đánh rơi vỡ mất một lọ cũng không đáng ngại, chỉ là Liễu Huyền cùng phòng với ngươi cũng sẽ được phân đến một lọ.”

Tả hộ pháp đang uy hiếp Thân Giác.

Động tác Thân Giác hơi khựng lại, một lát sau mới cầm lọ dược lên. Cậu giương mắt liếc nhìn tả hộ pháp, nhỏ giọng hỏi: “Tả hộ pháp, đây là loại thuốc gì vậy?”

” Là loại thuốc giúp ngươi sống được lâu hơn.” Tả hộ pháp khẽ mỉm cười, “Mau uống đi, ta còn phải trở lại bên cạnh đảo chủ phục mệnh.”

Thân Giác a một tiếng, mới chậm rì rì mở bình dược ra. Vừa mới mở, vị dược gay mũi trong bình đã lập tức xộc ra, cậu mím môi, lại giương mắt liếc nhìn tả hộ pháp một cái.

Trên mặt Tả hộ pháp vẫn treo tươi cười nhợt nhạt như cũ, chỉ là trong mắt để lộ ra một chút không kiên nhẫn.

Thân Giác thu hồi ánh mắt, cậu nhìn xuống cái bình đựng nước thuốc, nhắm mắt, vẫn là ngửa đầu uống cạn.

Vừa nuốt xuống, yết hầu lập tức đau như bị lửa đốt. Cậu nhịn không được duỗi tay bóp chặt yết hầu, sắc mặt tái nhợt té ngã xuống đất. Bình dược từ trong tay cậu rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Tả hộ pháp thấy Thân Giác đã uống xong, khẽ phẩy cây quạt trong tay, cất cao giọng nói: “Thuốc này lúc mới vừa uống xong sẽ có chút thống khổ, nhưng qua mấy ngày nữa thì sẽ đỡ thôi.” Hắn dừng một chút, ” Ngày lành của ngươi sắp tới rồi, ngươi nên nắm chặt lấy mà hưởng thụ.”

Thân Giác cắn răng, bởi vì yết hầu đau đớn, cả người cậu run như cái sàng.

Cái gì gọi là ngày lành sắp tới? Bất quá cũng chỉ là những ngày cuối đời mà thôi.

Tả hộ pháp nói xong thì xoay người rời đi, tự nhiên sẽ có ai đó một lần nữa khóa cửa lại.

Hắn phục mệnh trở lại trước mặt Ngộ Từ, lúc này Ngộ Từ đang uống rượu, xem vũ nữ khiêu vũ, khi nhìn thấy tả hộ pháp tới, mí mắt cũng không nâng lên một chút nào.

Tả hộ pháp đi đến trước mặt Ngộ Từ, khom lưng cúi đầu, cẩn thận bẩm báo, “Đảo chủ, thuộc hạ đã cho Thân Giác uống xong ách dược rồi. Không biết trước khi đưa đến Dịch Thủy Các có cần dạy dỗ trước một phen hay không?”

Ngộ Từ uống một chén rượu, thần sắc nhàn nhạt, “Không cần, người nọ thích nhất là chính nhân quân tử, ngươi đưa người đã được dạy dỗ qua, còn không bằng đưa một người cái gì cũng không hiểu tới.” Y nói tới đây, lộ ra một nụ cười châm chọc, “Nam nhân, trong xương cốt đều giống nhau thôi.”

Ở trong lòng Ngộ Từ, thiên la thể không được tính người, đưa cho người trong lòng một thiên la thể, cũng giống như đưa cho người đó một cuốn võ công bí pháp, đều là vũ khí tốt. Chẳng qua thiên la thể này chung quy cũng là vật sống, mà sống thì hiển nhiên sẽ ảnh hưởng tới tâm tư của chủ nhân. Cho dù có là vũ khí nhưng khi dùng lâu rồi thì người ta cũng sẽ có cảm tình, càng miễn bàn tới vật sống.

“Đưa người qua đi, cho hắn đeo một cái mặt nạ, kêu hắn không được lén lấy xuống, không được cho vị ở Dịch Thủy Các kia nhìn thấy mặt. Nếu bị nhìn thấy được thì hắn cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.” Ngộ Từ trầm giọng phân phó.

“Tuân mệnh” Tả hộ pháp gật đầu.

Ngộ Từ phân phó xong, cũng không đem chuyện Thân Giác để ở trong lòng, việc này tự nhiên có người làm tốt. Chẳng qua mấy ngày sau, tả hộ pháp nửa đêm bất ngờ tới tìm y. Ngộ Từ ngủ chưa được sâu đã bị đánh thức, trên mặt là một mảnh âm nhu úc sắc, “Muộn như vậy còn tới tìm ta làm gì? Nếu như ngươi không nói ra được chuyện gì quan trọng thì tự mình biết phận mà đi lãnh phạt đi ”

Tả hộ pháp cúi đầu, có chút khẩn trương nói: “Đảo chủ, thuộc hạ dựa theo ngài phân phó, hôm nay đã đưa thiên la thể kia đến Dịch Thủy Các, chẳng qua……” hắn đột nhiên im bặt.

“Chẳng qua cái gì?” Ngộ Từ không kiên nhẫn hỏi.

“Thiên la thể tên Thân Giác kia đã đánh….đánh ngất Tang…… Đại hiệp rồi.” Tả hộ pháp xấu hổ nói, “Hôm nay thuộc hạ cố ý hạ dược vào nước trà của Tang đại hiệp, đợi sau khi dược phát tác mới đưa Thân Giác vào. Nào biết Thân Giác kia lại to gan lớn mật như thế, dám cầm giá cắm nến đánh Tang đại hiệp đến hôn mê bất tỉnh. Thuộc hạ đã sai người trói chặt Thân Giác lại nhốt ở phòng chứa củi ở Dịch Thủy Các rồi, không biết đảo chủ muốn xử trí như thế nào.”

Ngộ Từ: “……”

Chân dài của y dẫm lên mặt đất, lập tức từ trên giường đứng lên. Y cầm áo ngoài vắt trên bình phong của mình tùy tiện khoác trên người rồi vội vã đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Người bị thương có nặng hay không?”

“Đã tìm y sư xem qua rồi, chỉ là tạm thời ngất đi thôi, thương thế không đáng ngại.” Tả hộ pháp đáp.

Bọn họ rất nhanh đã đi đến Dịch Thủy Các, Ngộ Từ đi trước đến chính phòng của Dịch Thủy Các, khi y nhìn thấy Tang Tinh Hà hôn mê bất tỉnh nằm trên giường thì giận tím mặt. Y ngồi ở mép giường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tả hộ pháp, “Áp giải cái tên tiểu quỷ lùn kia lại đây cho ta.”

Tiểu quỷ lùn?

Tả hộ pháp chậm nửa nhịp mới phản ứng lại tiểu quỷ lùn trong miệng Ngộ Từ chính là Thân Giác.

Thời điểm Thân Giác bị mang lại đây, nhìn qua vô cùng chật vật. Không chỉ có bị trói gô, tóc dài xõa tung rũ trên vai, quần áo trên người còn bị rách tung toé, như là bị người ta thô bạo giằng xé. Trên mặt càng khoa trương hơn, mặt trái sưng phù giống như bị người đánh không nương tay mấy cái liền.

Ngộ Từ nhìn thấy dáng vẻ này của Thân Giác thì hơi sửng sốt, y nhìn về phía tả hộ pháp.

Tả hộ pháp xấu hổ giải thích: “Đảo chủ, thuộc hạ vẫn chưa phái người động thủ gì, khi mới nhìn thấy hắn thì hắn đã như thế này rồi.”

Ngộ Từ nhíu mi, vậy tức là Tang Tinh Hà đánh?

Tang Tinh Hà tuy trúng dược, nhưng tính cách cũng không đến mức đột biến đi?

Không thể không nói, Ngộ Từ nhìn thấy Thân Giác chật vật đáng thương như thế này, vốn dĩ y muốn phát hỏa khí nháy mắt vơi đi một nửa. Rốt cuộc Thân Giác thoạt nhìn so với Tang Tinh Hà càng đáng thương hơn nhiều.

“Thương thế trên mặt ngươi là ai đánh?” Ngộ Từ hỏi.

Thân Giác nghe vậy rụt lại thân thể, không có phản ứng.

Hai mày Ngộ Từ nhăn chặt lại, y nhìn về phía tả hộ pháp.

Nội tâm Tả hộ pháp thầm mắng một tiếng, mặt ngoài chỉ có thể mỉm cười tiến lên, “Thân Giác, ngươi không cần phải sợ hãi, ngươi cứ thành thật nói cho đảo chủ biết, thương thế trên người của ngươi có phải là do người trên giường động tay hay không? Nếu phải thì ngươi gật đầu, còn không phải thì chỉ cần lắc đầu là được.”

Thân Giác cúi thấp đầu xuống, một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật gật đầu.

Sau khi cậu gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu hướng về phía tả hộ pháp sốt ruột a vài tiếng, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cũng chỉ có thể phát ra những âm tiết đơn lẻ vô nghĩa.

Ánh mắt Tả hộ pháp hơi đổi, “Ngươi có thể viết không?”

Thân Giác gật đầu.

“Vậy thì ngươi hãy viết hết những gì đã xảy ra đi.” Tả hộ pháp nói xong, nhanh chóng phái người đi lấy giấy và bút mực tới.

Ngộ Từ nhìn thấy một màn này, tuy rằng có chút không kiên nhẫn, nhưng cũng không nói gì.

Chờ Thân Giác viết xong rồi trình lên trước mặt y, Ngộ Từ cảm thấy bản thân như thể đang đọc một quyển sách nhỏ.

Ngộ Từ: “……”

Tang Tinh Hà quân tử đạo đức tốt ở trong lòng y, dưới ngòi bút của Thân Giác lại như một kẻ dâm đãng bụng đói ăn quàng. Cũng bởi vì hành vi của Tang Tinh Hà khiến cho Thân Giác vô cùng sợ hãi, cho nên Thân Giác mới không cẩn thận lấy giá cắm nến đánh Tang Tinh Hà.

Dường như Thân Giác còn sợ Ngộ Từ không tin, lúc cậu vừa được cởi trói đã nhanh chóng cởi quần ra, muốn cho Ngộ Từ xem vết thương giữa hai chân cậu.

Ngộ Từ: “……”

Tả hộ pháp quay mặt đi, nhẹ nhàng khụ hai tiếng, trên mặt trắng nõn không khỏi nhiễm một mảnh đỏ ửng.

Mọi người đều là nam nhân, rất nhiều chuyện không cần phải nói kĩ cũng đã hiểu rõ ràng ở trong lòng.

Coi như dấu vết trên mặt có thể tự mình làm giả được đi, nhưng dấu răng giữa hai chân tổng không thể là chính mình tự làm được.

Ngộ Từ hít sâu một hơi, vò giấy trong tay thành một đoàn, “Vô luận là nói như thế nào, cho ngươi tới hầu hạ hắn, thì ngươi phải hầu hạ cho thật tốt. Bất kể là hắn có làm cái gì, ngươi cũng đều phải chịu, chẳng sợ……” Y dừng một chút, nhìn xuống cảnh xuân của Thân Giác. Bộ dáng che che lấp lấp, không thể nhịn được nữa nói, “Ngươi mặc quần vào trước đi đã.”

Chỗ này cũng không phải chỉ có mỗi y và Tang Tinh Hà, còn có vài đại nam nhân nữa.

Cậu tách chân ra như vậy là có ý tứ gì? Muốn cho Tang Tinh Hà đội nón xanh sao?

Thân Giác mím môi, nghe lời mà mặc quần vào.

Ngộ Từ mệt mỏi xoa xoa giữa mày, y tìm tiểu quỷ lùn này tới hầu hạ Tang Tinh Hà có phải là đã tìm sai rồi hay không?

Y nhìn thoáng qua Thân Giác, vẫy tay, “Lại đây.”

Động tác giống như là đang vẫy mèo gọi chó.

Thân Giác giương mắt nhìn Ngộ Từ, đôi mắt lam ngập nước tràn ngập sợ hãi. Lúc nghe thấy Ngộ Từ gọi mình đi qua, cậu không những không đi qua mà còn tránh ở phía sau tả hộ pháp. Cậu nhìn thấy Ngộ Từ nheo mắt lại, càng dứt khoát trốn luôn ở phía sau tả hộ pháp.

Tả hộ pháp không nghĩ tới mình thế nhưng lại bị liên lụy như vậy, vội vàng lui về bên cạnh một bước.

Hắn vừa lui, Thân Giác cũng lùi đi theo, dù sao cũng chính là cái điệu khăng khăng muốn trốn ở phía sau hắn.

Ngộ Từ nhíu mi, không vui nhìn tả hộ pháp, “Ngươi cút đi.”

Tả hộ pháp: “……”

“Vâng” Tả hộ pháp nghe lời mà cút, còn mang theo những người khác ở trong phòng cùng nhau cút.

Lúc này, trong phòng cũng chỉ còn thừa lại Tang Tinh Hà đã ngất, Ngộ Từ cùng Thân Giác.

Ngộ Từ thấy không còn những người khác, lại vẫy tay với Thân Giác, “Ngươi lại đây.”

Y dừng một chút lại thêm vào một câu, “Nếu còn lui xuống nữa thì cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi.”

Bị lời này uy hiếp, Thân Giác chỉ có thể ngoan ngoãn tiến lên.

Ngộ Từ đánh giá Thân Giác, sau một lúc mới hỏi: “Là tay nào đánh?”

Thân Giác chớp mắt, ủy khuất duỗi tay chỉ vào tay phải của người nằm trên giường.

Ngộ Từ nhắm mắt, cả giận nói: “Ta con mẹ nó là hỏi ngươi cơ mà, tay nào của ngươi đánh hắn? Như thế nào? Ngươi còn tưởng rằng ta muốn thay ngươi giáo huấn hắn sao? Ngươi mà cũng xứng ư?”

Mẹ nó, bức y phải chửi thề.

Ngộ Từ y, kể từ khi trở thành đảo chủ Thập Tuyệt đảo thì chưa từng nói lời thô tục trắng ra như thế. Tiểu quỷ lùn đáng chết, không chỉ lớn lên không cao mà đầu óc cũng không sáng suốt, khó trách bị người đẩy ngã xuống nước.

Thật không biết cậu làm thế nào mà lớn lên được.

Con rùa đoản mệnh này. Phi!

Thân Giác đột nhiên bị mắng, cậu nhanh chóng rút tay về, lo sợ bất an mà nhìn Ngộ Từ. Một lát sau, cậu chìa tay phải của mình về phía Ngộ Từ.

Ngộ Từ không vui nhìn cậu, “Làm gì? Xin kẹo ăn à?”

Thân Giác lắc lắc đầu, ngón trỏ tay trái chỉ chỉ vào lòng bàn tay phải.

Ngộ Từ phản ứng lại, ý của Thân Giác là tay phải đánh Tang Tinh Hà.

“Nếu là tay phải đánh, ta đây cũng sẽ chỉ phế đi tay phải của ngươi, cũng không quá đáng phải không?” Ngộ Từ phun tào xong, tâm bình khí hòa trở lại.

Ngón tay phải của Thân Giác hơi hơi cuộn tròn lại, nhưng vẫn đưa về phía Ngộ Từ. Chỉ là lúc đưa qua, cậu liền quay mặt đi, giống như vô cùng sợ hãi, cả cằm cũng run lên nhè nhẹ.

Nhưng Ngộ Từ không hề có tâm tư thương hương tiếc ngọc gì. Huống chi, trước nay y cũng không coi thiên la thể là con người mà đối đãi.

Thiên la thể, bất quá cũng chỉ là một loại vũ khí, mà vũ khí không nghe lời thì nên phế đi, đổi lấy một vũ khí mới.

Y cảm thấy mình chỉ phế đi một bàn tay của Thân Giác đã là khoan hồng độ lượng, tha cho cậu một mạng rồi.

Đương lúc Ngộ Từ đang định động thủ thì nhìn thấy tiểu quỷ lùn vô cùng nhanh chóng rút tay về, ánh mắt y lập tức lạnh xuống, đang định phát hỏa, thì lại nhìn thấy tiểu quỷ lùn duỗi bàn tay trái ra.

Thân Giác xoay đầu đáng thương hề hề nhìn Ngộ Từ, lắc lắc tay trái của mình.

Ngộ Từ hạ mắt, “Không được, đưa tay phải ra.”

Trong mắt Thân Giác hiện lên một trận mất mát, không cam lòng duỗi tay phải ra.

Ngộ Từ bắt lấy bàn tay phải của Thân Giác, đề phòng đối phương lần thứ hai rút tay về.

Y nhìn Thân Giác, thong thả ung dung mà nói: “Kỳ thật ta cũng không muốn phế tay của ngươi đâu, nhưng mà ngươi nói dối thật sự rất sứt sẹo, giống như hôm ấy vậy. Hắn không hề có võ công, làm sao có thể giống như những gì mà ngươi vừa mới viết, một chưởng đánh nát mặt nạ của ngươi được? Cho nên, ta phải giáo huấn ngươi trước, để ngươi biết nói dối thì phải chuẩn bị tâm lý nhận lấy hậu quả cho thật tốt.”

Nói xong, y nắm lấy bàn tay của Thân Giác, đột nhiên dùng sức.

**********

Tác giả có lời muốn nói: Đảo chủ với sức hút bạo thô(bùng nổ) đã online.

Ngộ Từ: Ta có thứ còn thô(to) hơn cơ.

Tả hộ pháp: Đảo chủ thật lưu manh.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.