Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp

Chương 52: Trộm tiền



Hoắc Gia Hâm ôm cổ Hoắc Nhung tủi thân không ngừng nức nở, Hoắc Nhung ôm bé, bé luôn chui đầu vào lòng Hoắc Nhung, khóc hết sức đau lòng, Hoắc Nhung hỏi bé làm sao, bé lại nói không rõ ràng lắm.

Mọi người bối rối không hiểu chuyện như thế nào, liền thấy Hoắc Gia Nhiên chạy từ trong nhà ra, trong tay còn cầm một viên kẹo, rõ ràng là chuẩn bị cho Hoắc Gia Hâm dỗ bé ngừng khóc.

Nhìn thấy mấy người Hoắc Nhung, gương mặt nhỏ của bé vốn dĩ kéo căng cũng đột nhiên thả lỏng, đôi mắt to nhanh chóng ngập đầy nước, miệng nhỏ muốn khóc.

Hoắc Tam Hưng nhanh chóng tiến lên ôm lấy người, hỏi: “Nhiên Nhiên, đây là làm sao vậy? Cháu với em trai khóc gì thế? Mẹ đâu?”

Hoắc Gia Nhiên nức nở hai tiếng, nói: “Hâm Hâm đẩy ngã Bảo Sinh, Bảo Sinh đập vỡ đầu, mẹ Bảo Sinh tới, mẹ đi Sở vệ sinh với họ rồi.”

Hoắc Gia Nhiên lo lắng nói, còn vừa nói vừa khóc, miêu tả không quá lưu loát, nhưng mọi người nghe vậy liền hiểu rõ.

Đoán chừng là con nít đánh nhau kết quả làm bị thương thân thể, cho nên Hoắc Gia Hâm mới bị phạt đứng ở cửa, lúc này Tống Yến Lan không ở nhà, khẳng định đi Sở vệ sinh giải quyết sự việc.

“Sở vệ sinh ở đâu, Nhiên Nhiên biết không?” Hoắc Nhị Quân hỏi.

Hoắc Gia Nhiên gật đầu, ở ngay trong khu tập thể, lúc bé ốm đã đi qua.

Cửa nhà Tống Yến Lan đang mở, bọn họ không có chìa khóa để khóa lại, phải có người ở nhà trông, Hoắc Nhung muốn đem Hoắc Gia Hâm cho Hoắc Nhị Quân, bản thân đưa Hoắc Gia Nhiên đi Sở vệ sinh xem thế nào, Hoắc Gia Hâm lại lôi kéo quần áo cô không muốn buông tay.

Hoắc Tam Hưng mạnh mẽ ôm người xuống, phủi phủi cái mũi của bé nói: “Tiểu phôi đản, cháu đập vỡ đầu người ta rồi, còn không nhanh chóng để cô đi xem thế nào.”

Ai ngờ Hoắc Gia Hâm nghe được lời này, đầu lắc như trống bỏi, tiếng khóc càng lớn, vừa khóc vừa lầm bầm gì đó trong miệng.

Nhưng tiếng khóc quá to, thực sự không nghe rõ.

Trước đó Hoắc Nhưng chưa từng thấy Hoắc Gia Hâm không nói lí như vậy, trong lòng có chút nghi ngờ, thấy vậy nói: “Anh hai, nếu không anh đợi ở nhà đi, bọn em đưa Hâm Hâm đi cùng, có thể thằng bé sợ hãi rồi.”

Hoắc Nhị Quân gật đầu: “Được, mọi người nhanh chóng đi đi.”

Tới tận cửa Sở vệ sinh, Hoắc Gia Hâm còn khóc thút thít, dường như bé vô cùng oan ức, giống như có chuyện muốn nói với Hoắc Nhung, nhưng khóc thút thít, lại nói không ra nguyên nhân.

Hoắc Nhung sợ bé bị dọa rồi, ôm người vỗ về.

Đảng Thành Quân ôm Hoắc Gia Nhiên, mọi người cùng vào Sở vệ sinh.

Vừa mới vào liền nghe được tiếng một thằng bé gân cổ lên khóc lớn, Hoắc Nhung rẽ một cái, thấy trong phòng có một phụ nữ vẽ mặt đau lòng đang ôm một thằng bé khoảng sáu, bảy tuổi để bác sĩ khử trùng cho nó, vừa đổ nước khử trùng, thằng bé kia giãy dụa vừa khóc vừa kêu, người phụ nữ suýt nữa ôm không nổi.

Tống Yến Lan đứng ở một bên thấy thế muốn tiến lên hỗ trợ ôm một lúc, lại bị người phụ nữ tức giận đẩy ra, vẻ mặt xấu hổ đành phải đứng một bên.

Mấy người Hoắc Nhung không tiện đi vào, đứng ở cửa gọi một tiếng.

“Chị dâu.”

Tống Yến Lan quay đầu nhìn thế mà là bọn họ, lập tức trong mắt có chút vui vẻ, Hoắc Nhất Minh không ở đây, cô vốn dĩ có chút không biết phải làm gì, hiện tại người trong nhà đều tới, lập tức có người đáng tin cậy.

Cô cúi đầu nói với người phụ nữ kia hai câu, lại bị người ta trừng mắt, sau đó mỉm cười xin lỗi đi ra, ra khỏi phòng đóng cửa lại, mới nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Dung, Tam Hưng, các em đến lúc nào vậy?”

Hiện tại không phải lúc nói chuyện phiếm, Hoắc Nhung đáp lại hai câu, hỏi: “Chị dâu, chuyện này là sao vậy?”

Dù sao Hoắc Gia Nhiên là một đứa bé, Hoắc Nhung sợ bé có vài chỗ nói không rõ ràng.

Tống Yến Lan thở dài, ánh mắt nghiêm túc nhìn Hoắc Gia Hâm một cái, nói: “Còn không phải Hâm Hâm gây ra họa, đứa bé kia tới nhà tìm Nhiên Nhiên chơi, chị ở bên ngoài nhặt rau, đột nhiên nghe được một tiếng bùm, đi vào liền thấy đứa bé kia ngã trên đất, trán đập vào bếp lò sưng rất to còn rách da, nó nói là Hâm Hâm đẩy, chị vội vàng nói với mẹ nó một tiếng, mang đến xem thế nào.”

Nói xong còn nhìn Hoắc Gia Hâm một cái, trách mắng: “Con xem con làm được chuyện tốt gì này.”

Hoắc Gia Hâm bị mẹ mắng, nước mắt đã ngừng dường như lại chảy tiếp.

Đảng Thành Quân thấy vậy đánh gãy lời Tống Yến Lan: “Đứa trẻ nghiêm trọng không?”

Tống Yến Lan lắc đầu: “Bác sĩ nói không quá nghiêm trọng, chính là vừa vặn đụng vào góc bếp lò, sưng cục lớn, rách da chảy chút máu, cho nên nhìn đáng sợ chút, nhưng…”

“Nhưng sao?” Hoắc Nhung hỏi.

Tống Yến Lan nhìn vào trong qua khe cửa không khép kín hoàn toàn, thở dài nói: “Các em không biết đứa bé Bảo Sinh này, nó là cục vàng của gia đình, sinh mấy đứa con gái mới được một thằng con trai này, giống như bảo bối vậy, mẹ nó xót ruột chết đi được.”

Thực ra cô cũng hiểu, nếu đổi thành Hoắc Gia Hâm nhà cô bị người khác đẩy ngã đầu vỡ to như vậy, trong lòng cô khẳng định cũng không dễ chịu.

Nghe thấy không nghiêm trọng, Đảng Thành Quân và Hoắc Nhung đều nhẹ nhàng thở ra.

Hoắc Tam Hưng căn bản không đặt chuyện này trong lòng, an ủi Tống Yến Lan.

“Không nghiêm trọng là được, chị dâu cũng đừng lo lắng quá, không phải chúng ta không chịu trách nhiệm, nên nhìn thì nhìn, nên bỏ tiền thì bỏ tiền, đợi lát lại kêu Hâm Hâm nói lời xin lỗi với bọn họ là không có chuyện gì, trẻ con mà, va chạm là không tránh được.”

Hoắc Nhung lại cùng Đảng Thành Quân đối mặt nhìn nhau, hỏi: “Chị dâu, Hâm Hâm còn chưa đến 3 tuổi, thằng bé kia phải 6, 7 tuổi đi, bọn nó chơi cái gì mà khiến Hâm Hâm có thể đẩy ngã được? Nhiên Nhiên không ở bên cạnh sao?”

Cô vừa hỏi Tống Yến Lan liền biết cô có ý gì, thực sự đây cũng là chỗ cô nghi ngờ, suy cho cùng hai đứa đứng chung một chỗ, Hoắc Gia Hâm thấp hơn đứa trẻ kia một chút, nhưng…

“Bọn chúng đang chơi trốn tìm, lúc đó Nhiên Nhiên trốn ở phòng khách, bên đó chỉ có Hâm Hâm và thằng bé đó, không thấy. Chị cũng đã hỏi Hâm Hâm, thằng bé nói nó đẩy người ta, có thể là lúc chơi không đứng vững đi.”

Hoắc Nhung nghe xong quay đầu nhìn Hoắc Gia Hâm, thấy bé còn bẹp miệng đang khóc thút thít, vội vàng móc lấy khăn tay từ trong ngực Đảng Thành Quân ra trước tiên lau mặt cho bé, rồi hỏi nhỏ: “Hâm Hâm, cháu đẩy anh trai kia sao?”

Hoắc Gia Hâm nhìn cô với vẻ mặt đáng thương, sau đó gật đầu.

Thật sự là bé đẩy.

Tống Yến Lan nhìn thấy lại muốn nổi giận, Hoắc Nhung cản người lại, tiếp tục hỏi: “Vậy vì sao cháu muốn đẩy anh trai?”

Tống Yến Lan thấy người bị thương liền sốt ruột nhanh chóng đua người tới Sở vệ sinh, lúc đi chỉ mải tức giận bắt Hoắc Gia Hâm phạt đứng úp mặt vào cửa, lúc này nghe Hoắc Nhung hỏi, vội vàng nhìn chằm chằm con trai, xem thằng bé muốn nói cái gì.

Hoắc Gia Hâm ủy khuất sờ sờ túi mình, nói: “Mẹ, tiền tiền.”

Hoắc Nhung nghe không hiểu, Hoắc Gia Hâm lại giơ tay chỉ thằng bé còn đang kêu to trong phòng: “Anh trai, lấy, tiền tiền.”

Bé đã khóc nửa ngày, lúc này vẫn còn khóc thút thít chưa dừng, nói hai từ liền dừng một lúc, cả câu cũng không nói hoàn chỉnh, nhưng Tống Yến Lan và Hoắc Nhung đều nghe hiểu.

Sắc mặt Tống Yến Lan thay đổi, hỏi: “Con nói Bảo Sinh lấy tiền của mẹ?”

Hôm nay Hoắc Gia Hâm bị mẹ mắng một trận, cực kì tủi thân, lúc này thấy sắc mặt mẹ nghiêm túc, có hơi sợ, nhưng vẫn vừa thút thít vừa gật gật cái đầu nhỏ.

Hoắc Nhung hỏi tiếp: “Vì anh trai lấy tiền của mẹ, cho nên cháu đẩy anh trai, anh trai liền ngã?”

Hoắc Gia Hâm lại gật đầu lần nữa.

Hoắc Tam Hưng nghe vậy lập tức nổi giận.

“Cái gì? Nó còn trộm tiền? Vậy ngã thì ngã, chưa đánh nó một trận là tốt rồi, làm sao còn không biết xấu hổ kêu chị dâu đưa bọn họ tới Sở vệ sinh chứ.”

Hoắc Nhung nói: “Anh ba, anh nhỏ tiếng một chút.”

Sau đó quay qua Tống Yến Lan: “Chị dâu, bọn em chờ ở đây, chị trước về nhà nhìn xem, xem chị để tiền ở chỗ nào, có thiếu không.”

Tuy trong lòng cô đã hoàn toàn tin Hoắc Gia Hâm, nhưng nói cho cùng chỉ là đứa trẻ chưa tới 3 tuổi, mẹ thằng bé kia nhìn tức giận như vậy, chỉ dựa vào hai câu của Gia Hâm chắc chắn không có biện pháp giải quyết vấn đề.

Tống Yến Lan gật đầu đi rồi, mấy người Hoắc Nhung tiếp tục chờ ở cửa, chưa tới một lát, bên trong đã khử trùng băng bó hoàn tất, người phụ nữ kia liền ôm đứa trẻ tên Bảo Sinh từ trong đi ra.

Người phụ nữ vừa ra liền nhìn trái nhìn phải, không thấy Tống Yến Lan, ngược lại sau khi thấy Hoắc Gia Hâm, lông mày ngay lập tức nhăn càng chặt, sắc mặt càng khó nhìn, giọng điệu cực kì cộc cằn hỏi: “Tống Yến Lan cô ta đâu rồi?”

Tuy chuyện này là chuyện giữa bọn trẻ, nhưng vẫn cần người lớn giải quyết, Hoắc Nhung thấy sắc mặt cô ta khó coi như vậy, liền nói trước với Đảng Thành Quân: “Anh với anh ba đưa Hâm Hâm và Nhiên Nhiên ra ngoài chơi đi.”

Đảng Thành Quân nhìn cô, ừ một tiếng, cùng Hoắc Tam Hưng ra ngoài, anh biết vợ anh không phải người chịu thiệt, hơn nữa anh ở bên ngoài trông giữ, khẳng định sẽ không để vợ mình chịu thiệt.

Đợi hai người Đảng Thành Quân đưa hai đứa nhỏ ra ngoài, Hoắc Nhung mới nhìn về phía người phụ nữ, giới thiệu một chút: “Chị dâu tôi có chút việc về nhà một lát, đứa trẻ thế nào rồi?”

Nghe nói Tống Yến Lan về nhà rồi, người phụ nữ lập tức nâng cao đề xi ben: “Đầu Bảo Sinh nhà chúng tôi đã thành như vậy rồi, cô ta có chuyện gì mà bận vậy chứ, xem cũng không xem một cái liền đi rồi! Đầu thằng bé băng dày như vậy, cô có thấy không? Cô nói sao?”

Còn chưa làm rõ tình huống cụ thể, Hoắc Nhung cũng không nhắc tới chuyện tiền Gia Hâm nói, thấy người phụ nữ hung hãn, cô cũng không phản bác, liếc mắt nhìn đứa bé trong lòng người phụ nữ.

Bảo Sinh được mẹ nó coi như bảo bối ôm trong lòng, nhìn Hoắc Nhung với anh mắt trốn tránh, rồi nhanh chóng xoay đầu đi, trên đầu thực sự băng bó rất dày, nhưng ngoài cái này, thấy trạng thái tinh thần còn rất tốt, có vẻ không nghiêm trọng lắm.

Hoắc Nhung liền trấn an người phụ nữ: “Chị, chị dâu em có việc quay về rồi, lập tức quay lại.”

Người phụ nữ lại không muốn bỏ qua: “Chuyện gì có thể quan trọng hơn Bảo Sinh của chúng tôi, nếu không phải là Hoắc Gia Hâm nhà cô, Bảo Sinh của chúng tôi có thể chịu tội lớn như vậy sao? Chúng tôi còn đang ở bên trong rửa miệng vết thương đấy, chị ta thì hay rồi, một chút cũng không lo lắng liền trở về, tiền thuốc điều trị của chúng tôi còn chưa trả nữa, còn có chi phí chữa trị sau đó, tôi mặc kệ, nếu chị dâu cô không tới, các cô phải nhanh chóng trả cho tôi.”

Ngược lại Hoắc Nhung không hề lo lắng về vấn đề tiền bạc, nhưng có một số chuyện cần thiết phải làm rõ, cô mới có thể trả tiền.

Cô bình tĩnh nhìn người phụ nữ nói: “Chị yên tâm, chỉ cần là vấn đề của Hâm Hâm nhà bọn em, bọn em khẳng định phụ trách đến cùng. Nhưng em có hai câu muốn hỏi Bảo Sinh nhà chị được không?”

Người phụ nữ nghe ra giọng điệu Hoắc Nhung không đúng, âm thanh phát ra càng chói tai: “Có ý gì? Cái gì nói chỉ cần là vấn đề nhà các cô, làm sao mà không phải vấn đề của nhà các cô? Cô muốn hỏi Bảo Sinh của chúng tôi cái gì?”

Không đợi Hoắc Nhung nói chuyện, Tống Yến Lan đã vội vàng xông vào từ bên ngoài, vào cửa liền liếc mắt nhìn người phụ nữ và Bảo Sinh trong lòng cô ta một cái, sau đó mới lôi kéo Hoắc Nhung nhỏ giọng nói: “Chị để tiền bên trong cái gối, xác thực thiếu mấy hào, không nhiều, là 8 hào.”

Tống Yến Lan gần đây có thói quen đem tiền lẻ cần tiêu đặt ở trong gối, bình thường mua chút đồ ăn gì đều lấy từ đó, người trong nhà đều biết, nhưng người ngoài chắc chắn không biết, Tống Yến Lan cũng không biết làm sao Bảo sinh biết được.

Trong lúc hai người nói chuyện, Hoắc Nhung luôn nhìn chăm chú vào biểu tình của Bảo Sinh, thấy sống lưng nó kéo rất căng, Tống Yến Lan càng đi tới gần nó càng khẩn trương liền biết 8 phần là đứa nhỏ này lấy.

Nhưng cô còn chưa nói, người phụ nữ thấy Tống Yến Lan tới cũng không nói gì với mình, ngược lại cùng Hoắc Nhung thì thầm, lập tức không hài lòng.

“Tống Yến Lan cô đây là có ý gì? Hoắc Gia Hâm nhà cô đẩy ngã Bảo Sinh của chúng tôi, rách thành thế này, cô không nói với tôi nguyên nhân, còn thì thầm với em gái cô gì đấy?”

Tuy trong lòng Tống Yến Lan áy náy vì đứa trẻ ngã, nhưng nếu vì trộm tiền bị Hâm Hâm phát hiện đẩy ngã, vậy chuyện đó khẳng định sẽ là một lời giải thích khác, Tống Yến Lan mở miệng muốn phản bác, Hoắc Nhung lại không để chị nói chuyện, hỏi: “Chị, hôm nay Bảo Sinh đặc biệt tới tìm Nhiên Nhiên chơi sao?”

Người phụ nữ trợn tròn mắt: “Làm sao? Vừa rồi nói dễ nghe như vậy, hiện giờ không muốn phụ trách đúng không? Bảo Sinh nhà chúng ta không phải không có bạn bè, nếu không phải đi qua cửa nhà cô, thấy Hoắc Gia Nhiên nhà cô đứng ngoài cửa, nó mới không tới nhà cô chơi đâu.”

Hoắc Nhung và Tống Yến Lan trao đổi ánh mắt, đều nhìn ra nghi ngờ trong mắt đối phương.

Bảo Sinh là đứa con trai 6, 7 tuổi, suy nghĩ nhìn chung thành thục hơn con gái, càng đừng nói lớn hơn Gia Nhiên một tuổi. Nếu nói nhiều đứa chơi với nhau còn có thể, đặc biệt tới tìm Hoắc Gia Nhiên chơi, về cơ bản là không nguyện ý.

Hoắc Nhung thấy người phụ nữ tức giận, nói một câu không liên quan: “Thảo nào, Nhiên Nhiên nói hôm nay Bảo Sinh mang 8 hào, nói muốn mời con bé uống nước ngọt nữa.”

Thời buổi này 8 hào với người lớn có lẽ không nhiều lắm, nhưng với con nít mà nói, 8 hào là một khoản tiền không nhỏ, tính cả ngày lễ ngày tết, tiền mừng tuổi của bọn nhỏ cũng chỉ có 3, 5 hào, càng đừng nói bây giờ không phải tết không phải lễ, 8 hào chính là một khoản tiền khổng lồ.

Hoắc Nhung vừa nói ra, liền thấy vẻ mặt Bảo Sinh không tự nhiên ở trong lòng mẹ nó giãy dụa một chút, ngay sau đó người phụ nữ quả nhiên giận tím mặt, đặt con trai xuống đất, kéo tay nó, khuôn mặt dữ tợn đe dọa hỏi: “Con lấy 8 hào từ đâu? Mấy ngày nay một phân tiền mẹ cũng không cho con, có phải con lại trộm tiền trong nhà không?”

Hoắc Nhung có chút bất lực, cảm thấy thằng bé này ở nhà đã có tật xấu trộm cắp.

Người phụ nữ vừa nói vừa duỗi tay tóm Bảo Sinh lục túi từ trong ra ngoài, vừa rồi cô ta đau lòng con trai bao nhiêu, lúc này nhìn tức giận bấy nhiêu, Bảo Sinh thấy dáng vẻ này của mẹ, lập tức giống như cá chạch chuồn khỏi lòng mẹ, quay đầu chạy ra ngoài, liền bị Đảng Thành Quân sớm nghe thấy động tĩnh tóm lấy.

Nó liền giãy dụa trong tay Đảng Thành Quân, vùng vẫy một hồi, một cuộn tiền hào từ trong cổ tay áo của nó rớt xuống.

Người phụ nữ đang muốn tiến lên cầm lấy, Hoắc Nhung đã cầm lên trước một bước, nói: “Chị, đừng kích động, lần này Bảo Sinh nhà chị thật sự không lấy tiền trong nhà, tiền này, là của chị dâu em.”

Hoắc Nhung đem đầu đuôi sự việc nói với người phụ nữ, cô ta nghe xong, tóm lấy Bảo Sinh từ trong tay Đảng Thành Quân hỏi: “Mày thật sự lấy tiền nhà người ta?”

Nhân chứng vật chứng đều có, Bảo Sinh không có biện pháp chối cãi, chậm chạp gật đầu.

Người phụ nữ thấy vậy, bộ dáng kiêu căng ngạo mạn lúc đầu lập tức giống như quả bóng cao su xì hơi xẹp xuống, mặt đỏ bừng tóm lấy Bảo Sinh tới trước mặt Tống Yến Lan, nhìn cô hơn nửa ngày mới úp mở nói một câu: “Là tôi hiểu lầm, xin lỗi cô.”

Tống Yến Lan thấy sắc mặt cô ta cực kì khó coi, cũng không nói thêm cái gì, kêu cô ta mang con trai mình đi. Đam Mỹ Hiện Đại

Chờ người đi thật xa rồi mới hỏi Hoắc Nhung: “Bảo Sinh trở về khẳng định bị đòn đi?”

Hoắc Nhung lắc đầu: “Không chắc, nếu không phải người trong nhà nuông chiều, nó cũng không dám trộm tiền nhà người ta.”

Tống Yến Lan nghĩ thấy cũng đúng, lắc đầu cùng ra ngoài với Hoắc Nhung.

Ra khỏi cửa Sở vệ sinh, hai người thấy Hoắc Gia Hâm đang cưỡi ngựa trên cổ Đảng Thành Quân, Đảng Thành Quân đã dỗ nửa ngày, cuối cùng bé không khóc nữa, lúc này nín khóc mỉm cười, đang chơi đùa vui vẻ với chị gái.

“Chị dâu, hôm nay chị xử oan cho Hâm Hâm, trở về phải nhận lỗi rõ ràng với thằng bé.”

Tống Yến Lan nghĩ đến Hoắc Gia Hâm anh hai nhỏ bé, nói cũng nói không rõ, sốt ruột muốn giúp đỡ lại làm lộn xộn sự việc, kết quả không chỉ bị phê bình một trận, còn phạt thằng bé úp mặt vào tường, chẳng trách khi đến luôn khóc lóc oan ức, trong lòng cũng biết xin con trai thứ lỗi.

“Được, trở về lại chưng một cái bánh bông lan cho thằng bé ăn.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.