Một đám người đã về tới nhà, Hoắc Nhung đem đầu đuôi sự việc nói với Hoắc Nhị Quân, anh nghe xong nhịn không được bế Hoắc Gia Hâm lên khen ngợi: “Cháu tuổi còn nhỏ, nhưng rất biết trông giữ đồ nhà mình.”
Hoắc Gia Hâm khóc thương tâm, quên cũng nhanh, lúc này đã đem chuyện lúc trước quên gần hết, nghe thấy Hoắc Nhị Quân khen mình, lập tức cười toe toét với anh, sau đó lại ngã vào lòng Hoắc Nhung chơi đùa.
Hoắc Nhung lại đem người ôm lên, dạy bảo: “Hâm Hâm muốn giúp đỡ là chuyện tốt, nhưng lần sau không thể trực tiếp ra tay nhé.”
Hoắc Tam Hưng nói tiếp: “Đúng vậy, người khác bị thương là chuyện nhỏ, nếu bị người ta trả thù, vậy phiền phức rồi.”
Trong lòng Hoắc Tam Hưng chỉ hướng về người trong nhà, tất nhiên cảm thấy Hoắc Gia Hâm không làm sai, cái đứa kêu Bảo Sinh kia bị đập trúng đầu cũng đáng đời, ngược lại anh lo lắng lần sau Hoắc Gia Hâm gặp phải chuyện này, bản thân bị bắt nạt. Anh cảm thấy cái đứa Bảo Sinh kia chắc là lần đầu tiên ở trong nhà người ta làm loại chuyện trộm cắp này, trong lòng sợ hãi lại bị Hoắc Gia Hâm nhìn thấy mới chột dạ bị bé đẩy ngã, nếu là người khác, không chắc ai bị đẩy đâu.
Anh lại nói nhỏ với Hoắc Gia Hâm vài câu, đều là dạy bé lần sau gặp chuyện thế này, làm thế nào mới có thể giúp đỡ lại phòng thân, Tống Yến Lan nghe được không ngừng cau mày, nói: “Tam Hưng, em đừng dạy thằng bé gây rắc rối chứ.”
Hoắc Nhung lại ủng hộ cách làm này của anh ba: “Chị dâu, người không phạm ta ta không phạm người, em cảm thấy Hâm Hâm làm rất tốt với lại không sai, chính là phương pháp phải mềm mỏng một chút, tránh lần sau bản thân chịu thiệt.”
Tống Yến Lan bị cô nói đến mức không nói nên lời, bất đắc dĩ lắc đầu, đi phòng bếp chưng bánh bông lan cho hai đứa nhỏ.
Hoắc Tam Hưng vừa đùa giỡn Hoắc Gia Hâm vừa nhìn Đảng Thành Quân trêu chọc, nói: “Thấy không, sau này con của hai đứa cũng phải dạy như vậy, chúng ta không ức hiếp người ta, nhưng cũng không thể chịu thiệt.”
Hoắc Nhung nóng bừng mặt với lời trêu chọc của Hoắc Tam Hưng, Đảng Thành Quân lại nghiêm trang nói: “Anh ba nói phải.”
Hoắc Tam Hưng bật cười lớn, lỗ tai Hoắc Nhung càng đỏ, bị Hoắc Nhị Quân đánh một cái lên lưng, cuối cùng mới ngậm miệng lại không cười nữa.
Lời này người nói vô tâm, người nghe có ý.
Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân đã kết hôn gần nửa năm rồi, tuy rằng sau đó hơn 3 tháng hai người không ở cùng nhau, nhưng người ngoài nhìn thì cũng đến lúc nên có con rồi.
Đảng Thành Quân không cha không mẹ, phía anh tự nhiên không có người thúc giục chuyện này, Lưu Quế Hương làm mẹ ruột Hoắc Nhung, khẳng định cũng hướng về phía con gái mình, bà luôn cảm thấy chuyện này thuận theo tự nhiên là được, dù sao con gái còn nhỏ, qua 2 năm hẵng sốt ruột.
Còn mấy người đàn ông của nhà họ Hoắc, có thể hỏi một chút Đảng Thành Quân, khẳng định không thể nói chuyện này với em gái mình, vì thế cả nhà không có ai thúc giục Hoắc Nhung sinh con.
Hoắc Nhung chưa từng nghiêm túc thảo luận vấn đề con cái với Đảng Thành Quân, cô có thể nhìn ra anh thích trẻ con, tuy lúc ở trong thôn trẻ con rất sợ anh, nhưng cô hiểu rõ, bọn họ luôn muốn có con, Đảng Thành Quân chắc chắn là một người cha hiền ngoài lạnh trong nóng, muốn ngôi sao sẽ không cho mặt trăng, đảm bảo nuông chiều cô và con lên tận trời.
Hoắc Nhung nghĩ tới đây, ngẩn đầu lên nhìn thoáng qua Đảng Thành Quân, anh đang ngồi bên cạnh Hoắc Nhị Quân bóc quả hồ đào do Lưu Quế Hương bảo bọn họ mang theo cho Hoắc Gia Nhiên, hồ đào ăn ngon nhưng rất khó bóc, vỏ ngoài liền với thịt, ăn một ít hạt hồ đào phải mất không ít sức lực, nhưng Đảng Thành Quân rất kiên nhẫn, bàn tay to bóp vỡ hồ đào lần lượt bóc ra, lấy hạt bên trong ra chia một nửa cho Hoắc Gia Nhiên, Hoắc Gia Hâm, nửa kia đặt trong tay mình.
Không đợi Hoắc Nhung thu hồi ánh mắt, anh liền đưa tay về phía cô, đem một nửa nhân hồ đào trong tay nhét vào tay cô.
Hoắc Nhung nhìn chằm chằm hạt hồ đào, đột nhiên cảm thấy cũng rất tốt khi có một đứa con của bọn họ.
Hoắc Nhung suy nghĩ hơn nửa ngày, buổi tối lúc về nhà, liền đem suy nghĩ của mình nói với Đảng Thành Quân.
“Anh muốn một đứa con không?”
Hoắc Nhung ngồi ở mép giường, Đảng Thành Quân đang xách phích nước từ bên ngoài đi vào, chân vừa bước vào phòng, nghe thấy lời này lập tức dừng lại, đôi con ngươi như diều hâu nhìn chằm chằm Hoắc Nhung, Hoắc Nhung thấy vậy ngượng ngùng quay đầu đi, “Hỏi anh đó, nhìn em làm cái gì.”
Đảng Thành Quân đặt phích nước lên bàn, quay đầu đóng cửa, rồi rót cho Hoắc Nhung ly nước nói: “Có phải nghĩ tới cái gì khi nghe lời kia của anh ba hôm nay?”
Hoắc Nhung nhận nước uống một ngụm, bên trong hình như bỏ mật ong, ngọt lịm: “Em thấy anh rất thích Hâm Hâm, Nhiên Nhiên.”
Đảng Thành Quân đợi cô không uống nước nữa, nhận cái ly đặt sang một bên, sau đó nói.
“Là rất thích, mắt Hâm Hâm giống em, tính cách Nhiên Nhiên giống em.”
Anh không cha không mẹ, trước khi cưới Hoắc Nhung, một thân một mình. Cưới cô rồi, rốt cuộc có người ràng buộc với anh, anh thích trẻ con, tất nhiên vô cùng mong chờ đứa trẻ của mình và Hoắc Nhung.
Nhưng anh biết Hoắc Nhung còn trẻ, hơn nữa cô từng nói cô muốn tiếp tục đọc sách, anh liền mặc định hiện tại cô không muốn có con, cho nên anh chưa từng nhắc tới vấn đề này, thậm chí mỗi lần thân mật, còn cố ý tránh né.
Tuy anh muốn có con, nhưng anh càng quan tâm vợ hơn.
Hoắc Nhung nghe vậy cong khóe miệng: “Vậy nếu em sinh một đứa trẻ lớn lên giống chúng ta, chẳng phải anh càng thích sao.”
Cô nói rõ ràng như vậy, Đảng Thành Quân sao có thể nghe không hiểu, vốn dĩ anh không nghĩ gì cả, lúc này hoàn toàn bị hai câu của cô đảo lộn, anh quay đầu liền thổi tắt đèn dầu, tùy tiện bổ nhào lên giường, đem Hoắc Nhung ôm vào trong ngực, phủ chăn đơn mỏng lên cơ thể hai người, hô hấp nặng nề đè Hoắc Nhung biết rõ còn cố hỏi: “Vợ à, em đây là có ý gì?”
Bên ngoài ánh trăng rất sáng, tuy phủ chăn đơn, Hoắc Nhung vẫn có thể nhìn thấy trong mắt anh lấp lánh ánh sáng, cô chưa từng cùng anh thảo luận nghiêm túc vấn đề này, cũng không nghĩ tới nhắc tới cái này anh lại có thể kích động như vậy.
Tuy rằng ngoài miệng anh chưa bao giờ nói đến, nhưng trong lòng nhất định rất mong chờ đứa con này.
Mặt Hoắc Nhung đỏ bừng trong suốt, trong lòng trở nên mềm mại.
Bàn tay trắng nhỏ cách lớp quần áo mỏng đẩy Đảng Thành Quân một cái, thập giọng nói: “Còn có thể là ý gì?”
Trước đó cô còn đang do dự, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của Đảng Thành Quân liền thay đổi hoàn toàn ý định.
Vốn dĩ cô không muốn sinh con sớm như vậy, dẫu sao trong thôn nhiều việc, lại còn bận việc đồng ruộng còn muốn học tập, thêm một đứa trẻ khẳng định không xử lí được.
Vì vậy cô muốn hoãn lại 2 năm rồi nói, quyết định này cô định lúc vừa kết hôn sẽ nói với Đảng Thành Quân, đâu nghĩ tới cô quên mất, Đảng Thành Quân cũng không nhắc tới lần nào, giống như hai người đã mặc định tạm thời không muốn có con, cũng không hỏi cô lấy một lần.
Trong tim trong mắt Đảng Thành Quân luôn thay cô suy nghĩ, trong lòng Hoắc Nhung sao có thể không cảm động được. Huống hồ hiện tại cô đã vào thành phố, ruộng đồng hoàn toàn không cần cô suy nghĩ nhiều, còn 1 năm là khôi phục thi đại học, cô đã tính nếu giờ sinh con, thì vẫn kịp tham gia thi đại học.
Đảng Thành Quân là hậu phương kiên cố của cô, tự nhiên cô cũng muốn sinh một đứa con của hai người bọn họ.
Trong đầu cô lướt qua một đống ý nghĩ, nhưng thực ra chuyện chỉ trong nháy mắt, thực tế cô vừa dứt lời, bàn tay to của Đảng Thành Quân đã bóp lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hoắc Nhung.
“Vợ à, anh muốn sinh con gái, khẳng định lớn lên xinh đẹp giống em.”
Anh thì thào, đem người đè trên giường mềm mại, vừa hung vừa ác hôn lên, giống như muốn đem Hoắc Nhung ăn.
Từ khi Hoắc Nhung thỏa hiệp, Đảng Thành Quân giống như là một người đã thay đổi, ban ngày tốt với Hoắc Nhung bao nhiêu, buổi tối ở trên giường có bấy nhiêu hung dữ.
Ngôi nhà hiện tại bọn họ ở tuy rằng cách âm còn rất tốt, nhưng hai anh trai còn ở cùng sân, buổi tối Hoắc Nhung rất mệt, ban ngày thấy hai người liền có chút xấu hổ, thêm vào đó Đảng Thành Quân càng hung ác, Hoắc Nhung chịu không nổi còn không dám phát ra tiếng quá lớn, liền mấy ngày như thế, cô bắt đầu có chút hối hận.
Ngược lại không phải hối hận nói muốn sinh con cho anh, mà là hối hận nên tới lặng lẽ, không nên nói với anh.
Nhưng may mắn bên này cô vừa có chút dấu hiệu chịu không nổi, bên Đảng Thành Quân liền có công việc tới.
Trước khi Hoắc Nhung tới đây, Đảng Thành Quân vừa nhận một việc, vì thế trong khoảng thời gian cô tới, anh cơ bản đang nghỉ ngơi, giữa đường đưa Hoắc Tam Hưng đi cho mấy người Lục Hồng Binh, Lý Minh Sơn gặp, cuối cùng anh hai anh ba đều bận rộn, ngược lại anh vì không có việc làm, tạm thời nhàn rỗi, lại được Hoắc Nhung cho phép, nên mỗi ngày đợi buổi tối tạo người.
Thời điểm Hoắc Nhị Quân từ bên Lý Minh Sơn trở về, Đảng Thành Quân đang ở phòng bếp nấu súp đậu cho Hoắc Nhung, hiện tại trời càng nóng, Hoắc Nhung không muốn ăn đồ gì, ngày đầu tiên Đảng Thành Quân liền ngâm đậu, ngày hôm sau nấu bữa tối cho cô ăn.
Đậu ở trong nồi đang sôi sùng sục, liền nghe thấy Hoắc Nhị Quân gõ cửa phòng bếp nói: “Anh Minh Sơn nói 2 ngày nữa có chuyện lớn, ngày mai kêu em đi xem thế nào, sắp xếp một chút.”
Hoắc Nhung từ trong phòng đi ra chậm như rùa, một bên vượt qua Đảng Thành Quân múc một muỗng súp đậu nếm thử, một bên hỏi: “Ở đâu vậy? Có thể đưa em đi cùng không?”
Trong thư Đảng Thành Quân viết nhiều như vậy, cô còn chưa thấy qua thời điểm anh bận rộn làm việc đâu, 2 ngày nay ở nhà chán quá rồi, nếu có thể, cô cũng muốn đi cùng nhìn xem.
Hoắc Nhị Quân trả lời: “Xem thôi chắc chắn là được, nhưng bên kia Thành Quân phải bận một, hai ngày, em đi theo chịu được không? Hơn nữa anh Minh Sơn nói rồi, lần này là một khách hàng lớn, có lẽ việc còn nhiều hơn, một, hai ngày không nhất định sẽ làm xong.”
Đảng Thành Quân là bếp trưởng, mọi thứ trong bữa tiệc phải dựa vào anh, tuy Lý Minh Sơn cũng thêm mấy người cho anh, không phải chuyện gì cũng cần tự mình làm, nhưng nhìn chằm chằm người ta làm việc là không thể thiếu, nếu làm không tốt, chính là đập vỡ bảng hiệu của chính bọn họ, cho nên chỉ cần có việc, Đảng Thành Quân chắc chắn sẽ bận tối mày tối mặt.
Hoắc Nhung lại uống một ngụm súp đậu, đậu rất mềm, liền kêu Đảng Thành Quân tắt lửa.
“Không sao, anh ấy làm việc còn chịu được, em có gì mà không được, em chính là muốn xem anh ấy làm việc.”
Đảng Thành Quân nghe vậy quay đầu nhìn cô một cái, khóe mắt có chút ý cười, ngược lại không có ngăn cản.
Hoắc Nhị Quân nhìn thấy, vò đầu Hoắc Nhung một phen: “Được rồi, lúc đi, chúng ta cùng đi, kéo em theo.”
Đợi nói xong chuyện chính, anh mới thò đầu nhìn thoáng qua súp đậu em rể nấu trong nồi, nói: “Cũng cho anh một chén, sao anh cảm thấy Thành Quân nấu súp đậu rất ngon nhỉ.”
Đậu đã ngâm mềm nấu nở bung, vỏ bị Đảng Thành Quân vớt qua một bên, trong nồi chỉ còn lại súp đậu mềm nhũn tươi ngọt.
Đảng Thành Quân múc một chén đưa cho anh, anh đang muốn uống, Hoắc Nhung chọc một cái bánh dày trắng trẻo mập mạp từ trong một nồi khác bỏ vảo chén súp đậu.
“Anh hai, cho anh, mỗi người một cái, kết hợp ăn vừa ngon.”
Hoắc Nhị Quân thấy bánh dày nướng vàng ruộm ngâm trong súp đậu, hỏi: “Đây là cách ăn gì vậy?”
Hoắc Nhung chọc cho mình và Đảng Thành Quân mỗi người một cái, đem cái cuối cùng giữ cho Hoắc Tam Hưng, nói: “Anh nếm thử liền biết, em đặc biệc nói Thành Quân làm đó.”
Hoắc Nhị Quân nửa tin nửa ngờ kẹp bánh dày nướng thơm ngào ngạt lên, chấm một chút súp đậu, sau đó bỏ vào miệng cắn một miếng.
Tất cả đậu đã nấu nhừ ăn vào miệng mềm nhũn ngọt mịn, bánh dày vốn dĩ không có hương vị được phủ lên súp đậu, ăn cũng thơm ngọt, chờ đến khi mùi vị súp đậu biến mất, độ mềm, dẻo của bánh dày trở nên rõ rệt lần nữa, vỏ ngoài xốp giòn, bên trong mềm mại, không cần nói có bao nhiêu ăn ngon.
Trước mắt Hoắc Nhị Quân sáng ngời.
“Thật sự ăn rất ngon.”
Hoắc Nhung thích chí nếm một ngụm.
Súp đậu đỏ bánh dày cô tâm niệm đã mấy ngày, cuối cùng đã được ăn, có thể ăn không ngon sao.
Sớm hôm sau Đảng Thành Quân đi tìm Lý Minh Sơn bàn bạc chuyện yến tiệc, Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng đã đi rồi, Hoắc Nhung chậm chạp rời giường, thu dọn một chút trong nhà ngoài nhà, sau đó đón xe buýt qua bên Tống Yến Lan.
Lần trước trước khi đi lời Hoắc Nhung nói với Hoắc Nhất Minh quả nhiên đã ứng nghiệm, sau khi Hoắc Nhất Minh tự nhiên ở chung cùng Đặng Hướng Văn, xác thật làm Đặng Hướng Văn thấy được ưu điểm của anh, khảo hạch anh vài thứ, sau khi anh đều vượt qua từng cái một, liền lên chức cho anh.
Hiện tại anh cũng giống Trương Đắc Nam, cũng là tổ trưởng.
Hoắc Nhất Minh làm việc nghiêm túc, với người bên dưới cũng rất tốt, có gì không hiểu hỏi anh cũng chỉ dạy, còn không thích dáng vẻ nịnh hót, thăng chức cũng không tỏ vẻ gì với Đặng Hướng Văn, ngược lại càng ưa thích Đặng Hướng Văn, càng coi trọng người này hơn.
Lúc Tống Yến Lan nói những cái này với Hoắc nhung, trong lòng Hoắc Nhung tất nhiên rất vui vẻ, hiện giờ cô ở cách xa nhà Tống Yến Lan, không thể ngày nào cũng tới, thỉnh thoảng đi dạo một vòng xem Hoắc Gia Hâm.
Lần trước Hoắc Gia Hâm ăn thiệt, tuy rất nhanh đã quên sự việc kia, nhưng để lại ảnh hưởng về sau, không để ai vào nhà mình chơi nữa.
Cho dù là ai tới tìm, bé đều mang người ta ra ngoài sân cùng chơi, vì vậy khi Hoắc Nhung tiến vào khu tập thể, liền nhìn thấy Hoắc Gia Hâm đang cùng mấy đứa nhỏ ngồi xổm trên đất đào bùn.
Bé cũng không chê bẩn, ngón tay bụ bẫm gảy tới gảy lui tìm cái gì đó trên mặt đất.
Hoắc Gia Nhiên không muốn chơi đào bùn, đứng ở xa vẻ mặt ghét bỏ nhìn em trai, thấy Hoắc Nhung tới, nhanh chóng chạy tới bên cô, dịu dàng kêu: “Cô ơi.”
Vốn dĩ Hoắc Gia Hâm đang đào bùn hăng say, nghe chị gái kêu liền vội quay đầu nhìn, vừa nhìn thấy Hoắc Nhung hai mắt lập tức tỏa sáng, trong tay cầm gì đó, chạy lọc cọc đến gần Hoắc Nhung, tay nhỏ giống như hiến vật báu duỗi ra phía trước Hoắc Nhung, nói: “Cô, cho.”
Hoắc Nhung không rõ gì vươn tay ra, không biết Hoắc Gia Hâm cho cô cái gì.
Kết quả Gia Hâm thả tay ra, cô liền nhìn thấy một con giun mềm mại uốn éo liên tục được bỏ trong tay mình.
Hoắc Nhung:…..