Đào Hồng nhìn bộ váy màu hồng trong tay Khang Dương quận chúa, mở miệng định nói, trong mắt hiện lên vẻ do dự, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu: “Quận chúa xinh đẹp như thế, mặc gì cũng đẹp.”
Khang Dương quận chúa vỗ tay một cái, lập tức quyết định: “Vậy thì chọn bộ này đi. Lần trước bổn quận chúa đến Nam Phong quán, Vân Hàn đầu bảng nơi đó cũng nói như vậy.”
Nói gì cơ?
Nói quận chúa mặc đồ màu hồng đẹp sao?
Một tiểu quan đứng đầu thanh lâu có thể so sánh với một hoàng tử sao?
Đào Hồng liếc nhìn Khang Dương quận chúa, người đang cố gắng nhét mình vào bộ váy màu hồng dưới sự giúp đỡ của các nha hoàn, im lặng không nói gì.
Nàng không dám nói bừa, lần trước chỉ nói sai một câu mà suýt nữa bị roi của quận chúa quật chết, bây giờ vết thương trên người vẫn chưa lành hẳn.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bây giờ, mỗi khi nhìn thấy cái roi đó, toàn thân nàng lại run lên.
“Được rồi, Đào Hồng, mau tới đây, làm cho ta một kiểu tóc đẹp, nhớ là phải làm cho xứng với vẻ đẹp của ta.” Khang Dương quận chúa lớn tiếng gọi.
Đào Hồng đáp “vâng”, vội vàng bước tới, cẩn thận đỡ Khang Dương quận chúa ngồi lên chiếc ghế trước gương đồng, sợ rằng cử động quá mạnh sẽ làm rách váy.
“Đào Hồng, bộ váy này có làm ta trông mập hơn không?” Khang Dương quận chúa nhìn bóng người mờ ảo trong gương đồng, lo lắng rằng mình không thể cho Tam hoàng tử thấy vẻ đẹp của mình.
Đào Hồng cúi đầu chải tóc cho Khang Dương quận chúa, hành động này đã che giấu khoé miệng đang giật giật của nàng.
“Quận chúa có vẻ đẹp như tiên nữ, Tam hoàng tử nhìn thấy thì nhất định sẽ không thể không yêu người.” Đào Hồng nịnh hót một cách không thành thật.
Khang Dương quận chúa nghe vậy thì rất hài lòng, bàn tay rám nắng như màu đồng vung lên, nói: “Thưởng!”
Lúc này Đào Hồng mới lộ ra vẻ mặt thực sự vui mừng, lập tức hành lễ: “Tạ ơn quận chúa.”
Khang Dương quận chúa chọn một chiếc trâm cài có đính một viên ngọc hồng rất lớn rồi đưa cho Đào Hồng, ra hiệu cho nàng cài lên: “Lúc bổn quận chúa và Tam hoàng tử thành thân, chắc chắn sẽ không thiếu phần của ngươi.”
Đào Hồng cười cười nhưng không nói gì.
Trước đây không cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại càng cảm thấy quận chúa có hơi mơ mộng hão huyền.
Không biết có phải do lần trước bị ngã từ trên cây xuống khi lấy trứng chim nên bị hỏng não hay không.
—
“Hình như đó là xe ngựa của Tam hoàng tử!”
“Ta còn đang thắc mắc tại sao viên ngọc trên đó lại sáng chói như vậy, hoá ra là của Tam hoàng tử. Chiếc xe ngựa này đẹp quá, hahahaha!”
Dù không ưa gì Ung Tinh nhưng Bình Dương quận vương vẫn mỉm cười, đợi Ung Tinh xuống xe ngựa.
Ai bảo nữ nhi bảo bối của ông ta thích Tam hoàng tử chứ?
Không còn lựa chọn nào khác, vì nữ nhi, ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tam hoàng tử mặc trường bào màu tím sẫm, vén rèm xe ngựa nhảy xuống, Bình Dương quận vương đang định bước tới chào hỏi thì thấy Ung Tinh quay người lại.
Bình Dương quận vương có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ trong xe ngựa còn có người khác?
Một đôi bàn tay trắng muốt vươn ra từ trong xe ngựa, mí mắt Bình Dương quận vương giật giật, ông ta đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh tức giận của nữ nhi khi nhìn thấy cảnh này.
Quả thật, có chút sợ hãi.
Ngay sau đó, một nữ tử mặc váy hồng nhạt nắm lấy tay Ung Tinh bước xuống xe ngựa.
Mọi người không khỏi nín thở. Không phải là họ chưa từng nhìn thấy mỹ nhân, trong hậu viện của họ cũng có không ít thê thiếp xinh đẹp.
Nhưng chưa từng thấy ai xinh đẹp đến thế.
Đây là tiểu thư nhà ai? Sao trước đây họ chưa từng thấy?
Chẳng lẽ là nữ nhi của vị đại thần nào đó vừa trở về kinh thành sao?
Mặc dù trong đầu hiện lên rất nhiều câu hỏi nhưng Bình Dương quận vương vẫn mỉm cười chào đón Ung Tinh: “Đa tạ Tam hoàng tử đã đến tham dự tiệc sinh thần của mẫu thân thần.”
Ung Tinh ôm Dung Hoàng về phía trước, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn Bình Dương quận vương: “Bình Dương quận vương.”
—————————
Khang Dương quận chúa: Ta có đẹp không?
Dung Tiểu Hoàng: Ta đẹp nhất!