Sắc mặt Bình Dương quận vương có chút phức tạp, quay sang nhìn Dung Hoàng: “Đây là…”
Ung Tinh vốn đang lạnh lùng đột nhiên dịu lại, như để thể hiện quyền sở hữu của mình đối với tiểu cô nương bên cạnh, chàng vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của nàng.
“Đây chính là người trong lòng của bổn hoàng tử, sợ nàng ở trong cung buồn chán nên hôm nay dẫn nàng ấy đến đây chơi một chút.”
Tiệc sinh thần là để người khác tùy tiện đến chơi vui vẻ thôi sao? !
Trong lòng Bình Dương quận vương âm thầm phê phán, cũng không để Dung Hoàng vào mắt.
Trong cuộc săn b.ắ.n mùa thu hôm trước, ông ta đã nghe đồn Tam hoàng tử yêu một nữ tử bình dân, muốn cưới nàng làm hoàng tử phi.
Xem ra, người trước mặt chính là nữ tử đó.
Ngoài việc xinh đẹp hơn ra, nàng làm gì có cửa để so sánh với nữ nhi ngoan ngoãn của ông ta?
Nếu chính thê rộng lượng, nói không chừng còn có thể thưởng cho nữ tử này vị trí thị thiếp, nhưng nhìn là biết, nữ nhi của ông ta không phải là một người khoan dung.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Bình Dương quận vương hiện lên rất nhiều ý nghĩ.
“Tam hoàng tử, mời vào.” Bình Dương quận vương gọi một tên đầy tớ, để hắn dẫn Ung Tinh và Dung Hoàng vào trong.
“Ta cảm thấy ông ta không có ý tốt.” Vừa bước vào cửa, Dung Hoàng lặng lẽ kéo góc áo của Ung Tinh, thì thầm nói.
Ung Tinh đưa một tay ra sau lưng, tỏ vẻ tán thưởng: “Bảo bối đã thông minh hơn rồi, nhưng có phải gần đây nàng đã ăn quá nhiều cá phải không?”
Dung Hoàng nghiến răng, nếu không phải ở đây có nhiều người như vậy, nàng nhất định sẽ cắn chàng.
Dung Hoàng giơ tay lên, thình lình bắt lấy cánh tay Ung Tinh, dùng sức xoay người một vòng.
Ung Tinh tặc lưỡi, tiểu hồ ly vẫn còn nóng nảy.
Rất đáng yêu.
—
Đại Ung có phong tục cởi mở, không có quy định nam nữ ngồi riêng. Ung Tinh trực tiếp dẫn Dung Hoàng đến ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái.
“Tam hoàng đệ, đệ đến muộn, phải tự phạt uống ba chén rượu.” Nhị hoàng tử ngồi đối diện nâng chén, cười nói với Ung Tinh.
Hiện tại vị trí Thái tử đang trống, theo thứ tự tuổi tác mà phân chia chỗ ngồi, với tư cách là trưởng tử, Nhị hoàng tử nên ngồi ở bên phải.
Ung Tinh không để tâm đến những điều này, chàng đến đây là vì thể diện thôi.
“Chẳng phải yến tiệc vẫn chưa bắt đầu sao?” Ung Tinh lười biếng ngáp một cái, cũng chẳng quan tâm đến Nhị hoàng tử, càng không có chuyện tự phạt ba chén, chỉ thò tay lấy một quả cam, ước lượng trong lòng bàn tay.
Nhị hoàng tử nhìn Ung Tinh chậm rãi bóc từng múi cam, sau đó đút từng múi một vào miệng nữ tử bên cạnh.
Ban đầu Nhị hoàng tử hoàn toàn không coi trọng Dung Hoàng, hay nói đúng hơn là không coi trọng Ung Tinh.
Suy cho cùng, phụ hoàng đã hứa với hắn từ lâu, ngai vàng sau này sẽ thuộc về hắn, đến lúc đó, tất cả mỹ nhân trong thiên hạ sẽ là của hắn.
Tuy nhiên, nữ nhân này lại xinh đẹp hiếm thấy.
Có thể sánh ngang với mỹ nhân đẹp nhất Đại Ung.
Chỉ có điều, thân phận của nàng không ra gì.
Nhị hoàng tử nhìn chằm chằm về phía Dung Hoàng hồi lâu mà không có động tĩnh gì, cho đến khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Ung Tinh, hắn mới bừng tỉnh lại: “Nhị hoàng huynh, huynh đang làm gì vậy?”
Nhị hoàng tử đột nhiên tỉnh táo lại, vẻ mặt không thay đổi, cười nói: “Ta chỉ cảm thấy nữ nhân này có chút quen quen thôi.”
“Cô nương, vừa rồi ta thật vô lễ, xin hãy tha thứ cho ta.”
Dung Hoàng cực kỳ ghét loại người như Nhị hoàng tử, bề ngoài trông thì thuần khiết không tì vết, nhưng bên trong lại thối rữa, nàng nhíu mày, rúc vào sau lưng Ung Tinh, không nói gì.
Không thể không nói, Ung Tinh là một lá chắn rất tốt.
Dung Hoàng vô thức cong môi cười.
Ung Tinh vừa bóc hạt thông vừa cho từng hạt thông đã bóc vỏ vào đĩa nhỏ, lười biếng cười nói: “Đương nhiên là quen quen rồi, chẳng phải nàng ấy chính là tiên tử mà đại hoàng huynh lung tung hậu cung mà vẫn không tìm thấy sao?