Vương Long nuốt nước bọt, nói nhỏ:
“Tiên sinh đắc tội bọn hắn như vậy, chỉ sợ chuyện này không thể kết thúc êm đẹp được.”
Nguyễn Đông Thanh nghe gã nói xong, bèn cười:
“Cậu không cần phải nói nhẹ đi như thế. Hẳn phải là chắc chắn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu sức ảnh hưởng của Vân thị lớn đến nỗi có thể ép hoàng đế hạ chỉ trách tội tại hạ vì chuyện của bốn đứa đồ đệ thì cũng chẳng còn gì để mà nói nữa.”
“Tiên sinh. Nếu như, tôi nói là nếu như, hoàng thượng thực sự hạ chỉ trách tội thì sao? Ngài sẽ từ chức?”
“Cũng có thể. Nói cho cùng, tại hạ cũng chỉ là một kẻ phàm nhân mắt thịt, tay trói gà không chặt. Nếu quả thật bị ông chủ đuổi việc thì đương nhiên phải rời đi thôi. Chẳng nhẽ còn mặt dày ở lại hay sao?”
Nguyễn Đông Thanh cười, lắc đầu, đoạn lại tiếp:
“Chỉ hi vọng quan Chưởng Ấn đời tiếp theo có thể kiên trì tiếp tục những gì chúng ta đang làm. Một phen tâm huyết mà cứ uổng phí như vậy thì cũng đáng tiếc lắm.”
Về phần bảy người kia sau khi rời khỏi phủ Khai Phong, thì chia làm hai phe.
Một gồm mấy người Vân Quang Mạc, Lăng Khiếu Thiên, Nghiêm Quảng. Vị quốc sư của Đại Thục – Diệp Phàm, cũng chạy theo nhóm này. Cả bốn âm thầm, lặng lẽ chạy đến một quán trọ, sau đó tiến vào hầm ngầm.
Đến đây, Nghiêm Quảng mới thu lại vẻ ngả ngớn thường ngày, thản nhiên bước đến chủ vị. Diệp Phàm hơi hé mở cặp mắt lươn ti hí, nụ cười treo trên môi cũng tắt, lặng lẽ đến ngồi bên cạnh Chiến Vương.
Lăng Khiếu Thiên, Vân Quang Mạc thì ngồi mé dưới, cúi đầu chờ lệnh, quả thật trông chẳng khác gì lính hầu chân chạy.
Nghiêm Quảng phất tay, hiển lộ giao diện “hệ thống” ra, nói:
“Chư vị, bản tôn đã đến kiểm tra rồi. Thái độ của Thế Tôn vô cùng cứng rắn, khác hẳn thường ngày. Hẳn là chức vị Chưởng Ấn quan có tác dụng không nhỏ trong kế hoạch của y. Thậm chí… là không thể thay thế.”
“Đầu tiên là thuế má, ruộng đất, sau đó lại là báo đài. Đây là muốn đánh đói, diệt dốt, vựng dậy đám sâu kiến kia. Tác phong này cũng giống y lắm.”
Ở đầu bên kia, truyền tới một giọng nói ồm ồm khàn đặc của trụ trì Long Hoa tự.
Diệp Phàm mới tiếp:
“Quái lạ… về lý mà nói thì Thế Tôn không qua lại gì với Thiên Vệ, sau trận chiến kia y cũng bị trấn áp ở đáy giếng cổ viện, về lý mà nói thì không thể nào biết những chuyện ở Thiên Ngoại như vậy được. Các vị Thiên Tôn nói sao?”
“Nghe Nguyên Thủy đế tôn nói, ở Táng Thi đinh tập kích mấy đứa kia, hắn gặp phải tướng quân trong thần thức của Lý Thanh Vân.”
Lần này, giọng nói vang lên là của Dược Thánh Tề Thiên Hạ.
Nghiêm Quảng cúi đầu, trầm ngâm hồi lâu, đoạn nói:
“Các vị… mười một người chúng ta đi theo hộ vệ thiên đạo lâu như thế, nhưng cuối cùng vẫn phải ngồi dưới nghe lệnh của tám tên tiểu bối, chỉ vì bọn hắn có nhân quả sư đồ với Thế Tôn kia. Các vị chẳng nhẽ không thấy bất công hay sao?”
“Ngươi muốn tranh thủ lúc Thiên Tôn đang gặp chuyện để mà tạo phản? Chẳng nhẽ ngươi chưa nghe Nguyên Thủy nói sao? Bát tướng đã quay về, ít nhất Táng Hoa Sinh đã quay về. La Phù Sinh, Lệ Đao Trảm Đạo. Ngoại trừ Bát Kiệt khi xưa không ai là đối thủ của hắn. Chuyện này quá mạo hiểm…”
“Dược huynh, đã mấy vạn năm rồi mà nhà ngươi vẫn sợ đầu sợ đuôi như thế, há có thể thành việc lớn được? La Phù Sinh… giờ đã không còn thân Phù Du, tu vi cũng tu luyện theo đường lối chắp chắp vá vá, có hoa không quả của đám hậu bối. Kẻ như vậy mà huynh còn sợ mất mật, khó trách địa vị trong đám Đế tôn chúng ta không cao được là bao, chỉ có thể làm chuyện vặt.”
Nghiêm Quảng cười vang, không tiếc lời trào phúng Tề Thiên Hạ.
Bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng, một giọng nói xa lạ cất lên:
“Thế các ngươi dự định làm thế nào?”
“Đầu tiên, tìm Nghiêm Hàn. Sau đó liên lạc với Quan Vân Phi nhanh chóng để vị hoàng đế bé nhỏ kia hạ chiếu, phá hư kế hoạch của Thế Tôn trước đã. Tạm thời mặt nổi chúng ta chưa thể công khai chống đối đám tám tên tiểu bối kia được, bằng không chúng sẽ sinh nghi.”
Nghiêm Quảng cười nhạt, đáp.
Diệp Phàm bấy giờ cũng lên tiếng:
“Thế còn kế hoạch Đại Thống Nhất?”
“Đương nhiên vẫn phải làm, hơn nữa còn phải đảm bảo tiến độ. Chỉ có lợi dụng sức mạnh của cả thiên hạ, mới có thể đối phó được với Thế Tôn mà không cần tám tiểu bối kia. Chư vị, trận chiến năm xưa ma đầu kia kinh khủng thế nào, thiết nghĩ bản tôn không cần nhắc lại nữa?”
Nghiêm Quảng nói đến đây, ngừng lại trong thoáng chốc, lại nói:
“Đừng quên tìm hiểu xem rốt cuộc nhân quả giữa bốn đứa kia với đám Thiên Tôn là gì.”
“Thế… Lệ Chi sơn? Chúng ta có định đánh mạnh tay vào con cờ này của y không?”
Trụ trì Long Hoa tự lẩm bẩm.
“E là không dễ. Lần trước kẻ tự xưng là Lý Trầm Châu từng đánh ta bị thương, chiến lực của bốn kẻ khác tất nhiên không kém hắn bao nhiêu. Nếu chúng ta làm việc quá hấp tấp, chỉ sợ là hăng quá hóa dở.”
“Lần này ta đồng ý với lão Tề. Muốn phá được ván cờ mà Thế Tôn bày ra, cần phải đánh đâu chắc đó, chậm rãi như nước ấm nấu ếch mới được. Bây giờ cứ chơi theo luật của hắn, lợi dụng quyền lực thế tục áp chế hắn đi.”
Nghiêm Quảng nói.
“Tán thành.”
“Tán thành…”
Ngoại trừ Diệp Phàm, đầu bên kia liên tiếp có tám tiếng nói cất lên.
Mười một Địa Tôn của Đế Mộ, trong buổi họp lần này đã có mười người góp mặt. Hai gã Lăng Khiếu Thiên, Vân Quang Mạc ngồi nghe mà nuốt nước bọt khan mấy lần. Nhất là lúc Nghiêm Quảng nói đến chuyện tạo phản, lật đổ tám Thiên Tôn mà bọn hắn cảm thấy sống lưng ớn lạnh, cổ rét căm căm, những tưởng vừa có một nhát dao lia qua.
Lục cảnh Trường Sinh, thọ ngang trời đất, nhưng không phải bất tử bất diệt. Lăng Khiếu Thiên tin hai vị địa tôn ngồi trước mặt, người nào cũng có thể tiện tay nhấn chết gã như giết một con kiến.
Nghiêm Quảng cười vang, nói:
“Chuyện nội bộ của Đế Mộ, bản tôn tin rằng hai người các ngươi sẽ không bép xép linh tinh, đúng không?”
“Bẩm… bẩm đế tôn. Ngài nói là chuyện gì? Chúng ta không nhớ đã nghe thấy gì.”
Vân Quang Mạc vội vàng cúi đầu, cắn chặt hàm răng. Hắn biết ban nãy Nghiêm Quảng thừa sức dùng thuật cách âm nếu không muốn hai người bọn hắn nghe, song gã không làm vậy, đương nhiên là có ý muốn kéo hoàng thất Đại Yến và Vân thị lên con thuyền hải tặc này.
Nghiêm Quảng gật gù, từ chối cho ý kiến, càng khiến Vân Quang Mạc thấp thỏm lo âu hơn.
Bị Địa Tôn ép chọn đội đã thành sự đã rồi, không thể thay đổi được nữa. Hiện giờ, Liên Hoa Thiệt chính đang cân nhắc thiệt hơn được mất của việc lật đổ Bát Đại Thiên Tôn.
oOo
Ước chừng nửa tháng sau khi sứ đoàn sáu nước xuất hiện ở Quan Lâm, hoàng đế Lê Dực đột nhiên làm một chuyện động trời, cơ hồ là vượt ngoài tầm dự đoán của các thế lực lớn trong thiên hạ.
Ban chiếu trách tội Nguyễn Đông Thanh về việc bốn sư huynh đệ đào ngũ.
Lúc Phạm công công cầm thánh chỉ lên đường đến thành Bạch Đế thì cũng là lúc các thế lực lớn nhỏ ở Huyền Hoàng giới nhận được tình báo của Thiên Cơ các.
Nhất thời, gió nổi mây phun, sóng ngầm cuồn cuộn.
Kiếm Trì lên tiếng chỉ trích hoàng đế Lê Dực hôn ám ngu muội, đồng thời cũng công khai luôn điều Tạ Thiên Hoa phát hiện ở Đại Yến. Nhận được tin dữ, triều đình Đại Yến và Hàn gia đều chối bai bải, song bởi người lên tiếng là Lâm Phương Dung, thành thử phàm là thế lực hơi có chút qua lại với Kiếm Trì thì đều tin bảy tám phần lời đồn này.
Bởi lẽ, Lôi Đình kiếm tổ xưa nay không nói dối.
Người thứ hai hành động không phải ai khác ngoài Võ Hoàng Lý Huyền Thiên.
Lão vừa cản đường Hải Thú ở phía đông, vừa giao chiến với các tộc chủ chiến trong Lục Trúc hải ở phương bắc, vốn là bận bù đầu bù cổ. Bấy giờ vừa hay tin Lý Thanh Vân bị khép tội đào ngũ, Nguyễn Đông Thanh bị liên đới ép phải từ chức thì giận sôi cả tiết. Thậm chí, Binh Mã Đại Nguyên Soái của Đại Việt còn thả phong thanh nếu Cổ Long thành không cho lão một câu trả lời thỏa đáng thì lão sẽ thu hồi hết phân thân của Võ Hoàng đấu pháp, mặc xác chuyện đời.
Người thứ ba lên tiếng, kì lạ thay, là Hồ Ma Huyền Nguyệt.
Lần này thái độ của y thị với triều đình trung ương vô cùng cứng rắn, chẳng những phê phán Lê Dực giận cá chém thớt vì một chuyện chưa có kết quả, mà còn cố tình nhắc lại thỏa ước giữa Thái Tổ và Bạch Đàn tinh. Không nói cũng biết, y thị muốn nhắc triều đình Cổ Long rằng bọn họ không có quyền cách biếm chỉ định Tam Chưởng Quan của thành Bạch Đế.
Ngoài ra, còn có Lê Tam Thành, Quan Hạ Băng, cũng đều tỏ thái độ không phục trước phán quyết của Lê Dực.
Đao Sơn đột nhiên nhảy ra, ngỏ ý nếu Đại Việt không dung được Bích Mặc tiên sinh thì bọn họ muốn mời Nguyễn Đông Thanh đến làm thái thượng trưởng lão danh dự.
Có con chim đầu đàn là thánh địa Đao Sơn, lập tức những thế lực khác cũng nhao nhao tỏ thái độ.
Quốc chủ Đại Hàn – nữ đế Hàn Mộng Dao – cũng vung cành ô liu, nói sẵn sàng ngồi chung ngai vàng, cùng trị vì đất nước với Bích Mặc tiên sinh, chỉ cần y đến Đại Hàn.
Hữu Tiền liên minh còn nói chỉ cần Nguyễn Đông Thanh chịu tới, hội trưởng đương nhiệm sẵn sàng thoái vị nhượng hiền.
Mỹ Vị sơn trang, Kiếm Trì, Phần Thiên cốc, Thanh Tước tộc, Long tộc cũng đều lên tiếng mời chào.
Mà lúc này, Nguyễn Đông Thanh đã trả lại quan ấn, cởi mũ ô sa, thong dong bước ra khỏi phủ Khai Phong.
oOo
Lời biên tập: Chương này có quả bật mí quan trọng với cuộc họp lớn của Đế Mộ, chỉ kém cuộc họp ngay đầu truyện đủ cả 19 Đế tôn, nên tranh thủ nói vài lời:
Thứ nhất là về Nghiêm Quảng, hắn vốn từ đầu là Địa tôn hay “Nghiêm Quảng thật đã chết, đây chả qua là Nghiêm Quảng giả do Đế Mộ cài vào” thì tạm thời nhóm tác chưa có ý định làm rõ, cứ để bà con tự dự đoán, bàn bạc với nhau đi.
Thứ hai, Võ Hoàng xếp hạng 21 trên Võ Bảng, Đế Mộ có 19 Đế tôn, và cả Huyền Hoàng giới không thế lực nào không phải cúi đầu trước Đế Mộ, nên chắc là các bác đoán được đại khái tương quan về chiến lực rồi nhỉ? Tất nhiên, xếp hạng thấp hơn cơ mà đánh bung lụa, liều mạng thì vẫn chưa chắc được ai ăn ai. Dẫu sao, Võ Bảng cũng chỉ là đánh giá khách quan nhất dựa trên thực lực và thực chiến, cơ mà cuối cùng thì vẫn không ai lường nổi một chữ “ngờ”. Nên tạm thời, bà con cứ hiểu chiến lực của nhóm Đại Yêu cổ viện, Võ Hoàng, và 19 Đế Tôn sàn sàn nhau. Tất nhiên là có chênh lệch, có trên cơ dưới kèo (như ở đây 11 Địa tôn thừa biết trong điều kiện bình thường thì chúng không phải đối thủ của Bát Đại Thiên Tôn), nhưng nếu đấm nhau thật, dùng hết sức và có thêm yếu tố ngoại lực buff/nerf các kiểu, thì ai ăn ai vẫn còn khó nói.