Trái với phản ứng sôi sùng sục của thiên hạ…
Cũng khác hẳn với kẻ từng hai lần chấp nhận lời thách đấu của Nho đạo, Phật đạo, thậm chí đánh biến dạng đại đạo của hai nhà.
Lần này, Nguyễn Đông Thanh phản ứng vô cùng hợp tác.
Phạm công công – Quan Vân Phi – vừa đến đọc tấu, hắn đã cúi đầu lĩnh chỉ tạ tội, sau đó treo ấn ở bàn sách. Thậm chí, Nguyễn Đông Thanh còn đánh tiếng cho Hồ Ma Huyền Nguyệt, Lý Huyền Thiên, Quan Hạ Băng, Lê Tam Thành rằng không cần vì chuyện của gã mà việc bé xé ra to, cần phải lấy sự ổn định của Đại Việt làm trọng.
Đối với lời mời của các phe các phái, Bích Mặc tiên sinh chỉ từ chối khéo.
Nhà nào thuộc vào “hội phụ huynh” thì gã sẽ nói chờ có dịp nhất định sẽ đến thăm một chuyến, còn việc ở luôn thì xin được miễn.
Thế lực xa lạ thì Nguyễn Đông Thanh nói xác phàm mắt thịt, lại ở một chỗ đã quen, không có ý định chuyển nhà.
Âm mưu hạ bệ Bích Mặc tiên sinh bắt nguồn từ cơn gió nhẹ Đào thị, được Vân thị hưởng ứng, cuối cùng là Đế Mộ ở phía sau hà hơi tiếp sức cho thành một cơn bão khủng khiếp. Ấy vậy mà, tuy mục đích thì đạt được, lại khiến đám Địa Tôn cảm thấy sấm to mưa nhỏ, không khác nào gió mát thổi bao gạo, chẳng được gì…
Lúc này, mật lệnh trước khi đi của Hồ Ma Huyền Nguyệt được công bố.
Y thị chỉ định ông đồ Cố Văn – Cố Thi Âm – làm quan Chưởng Ấn kế nhiệm, hơn nữa “hi vọng” quan Chưởng Bút Hoắc Kim Trọng liều liệu mà xúc tiến hai chính sách mà phủ Khai Phong muốn phổ biến. Bấy giờ, Đào thị, Vân thị, cùng các thế lực thúc đẩy chuyện này mới biết té ra Nguyễn Đông Thanh và vị Hồ Ma thành chủ kia chơi một chiêu mượn gà đẻ trứng, mượn xác hoàn hồn.
Thứ nhất, Cố Văn là phụ tá đắc lực của Nguyễn Đông Thanh lúc tại chức.
Thứ hai, mặc dù đã từ quan, nhưng Bích Mặc tiên sinh lại không về Quan Lâm mà chuyển vào một khu nhà trong nội thành Bạch Đế thành, cách phủ Khai Phong chỉ vài bước chân.
Thành thử, Nguyễn Đông Thanh thôi việc mà như không, chẳng có gì thay đổi.
Cố Văn vừa lên chức, hơn nữa lai lịch trong sạch, cho dù là Vân thị hay Đế Mộ cũng không tìm được lý do gì để động tay động chân. Lại nói, vừa mượn cớ vặn ngã một quan Chưởng Ấn, nếu chưa đến nửa ngày đã muốn tìm cách xử nốt người kế nhiệm thì chỉ sợ Hồ Ma Huyền Nguyệt sẽ dứt khoát kéo cả châu Ngọc Lân tạo phản.
Với danh vọng của Nguyễn Đông Thanh, ít nhất Quan Lâm, Tế Kỳ dưới tay Quan Hạ Băng sẽ thuận thế mà hàng.
Thế lực mới trỗi dậy Lệ Chi sơn cũng rất có thể sẽ tham gia náo nhiệt. Đến khi đó, văn có Mạc Vấn, võ có Chu Văn Võ, Đặng Tiến Đông, cầm binh thống soái có Cao Tử Trọng. Chỉ nhìn đội hình đầu lĩnh, cũng đã hơi có khí thế lấy một châu chống một nước.
Ấy là còn chưa nói đến Lý Huyền Thiên.
Chuyện cố tình kết tội Lý Thanh Vân đào ngũ để đánh đổ Nguyễn Đông Thanh đã chọc giận lão. Nếu như còn được nước làm già, xử nốt cả Cố Văn, chỉ sợ vị Binh Mã Đại Nguyên Soái này sẽ thực sự phát nổ, hất đổ cả bàn cờ.
Thế là, hôm sau, Đào thị dâng lên sổ sách về đất ruộng ngoài thành ở hai thôn Đào Hoa, Đào Nguyên. Hơn nữa, nếu Cố Văn không tin sổ sách của họ Đào, muốn đo lại đất ruộng một lần nữa thì Đào thị sẵn sàng hợp tác vô điều kiện, chỉ hi vọng khi đền bù phủ Chưởng Ấn có thể trả cao một chút.
Hành động này chẳng khác nào đánh tín hiệu giơ cờ trắng đầu hàng.
Có Đào thị làm cánh chim đầu đàn, chẳng mấy chốc những hào tộc khác ở Bát Bảo lộ cũng nhao nhao bỏ gánh, lấy ruộng đất thừa trong nhà bán cho phủ Khai Phong.
Cố Văn y kế mà làm, nói hiện giờ hào tộc bán hết ruộng đất, không cần dùng mà cũng không nuôi nổi nhiều đầy tớ như thế. Chẳng bằng trả tự do cho bọn họ, để bọn họ khôi phục dân tịch, phủ Khai Phong sẽ xem xét tình hình thực tế tăng giá tiền thu mua ruộng đất coi như là đền bù.
Những ngày sau đấy, Bạch Đế ráo riết thực hiện mục tiêu “người cày có ruộng”, chia lại đất canh tác. Tuy thực trạng thiếu sức kéo vẫn còn hiện hữu, nhưng đã có thể thấy gương mặt cánh thợ cày lại qua trên đường tươi sáng hơn xưa nhiều, trong mắt hiện rõ sự chờ mong đối với tương lai.
oOo
Bạch Đàn cổ viện…
Nguyễn Đông Thanh ngồi dưới tán cây, trước mặt là một cái bàn trà. Ngồi ở phía đối diện hắn chính là Cố Văn, hiện giờ đã là quan Chưởng Ấn mới. Sau lưng “lão”, hai người Vương Long Mã Hổ đứng hộ vệ. Hai cậu Vương, Mã vừa nhìn vị tiên sinh trước mặt, vừa cười khổ:
“Tiên sinh à, lần này ngài lừa chúng tôi lo lắng hết mấy ngày trời đấy.”
Bích Mặc tiên sinh nâng chung trà lên, chưa kịp giải thích thì Cố Văn đã cướp lời:
“Chuyện này hệ trọng, đương nhiên không thể lộ ra sớm được. Đừng nói hai người các cậu, đến cả lão phu cũng mãi đến hôm nhậm chức mới biết.”
Hai người Vương, Mã gãi gáy, cười trừ. Thực ra bọn hắn cũng không có ý trách móc gì cả, chỉ là muốn nói đùa một câu mà thôi.
Ngừng một chốc, Cố Văn lại hỏi:
“Tiên sinh, tại hạ còn có một mối lo. Vẫn nói con giun xéo lắm cũng quằn, chó cùng còn cắn giậu. Đào thị thâm căn cố đế, ăn trên ngồi chốc đã trải mấy trăm năm. Bây giờ chúng ta ép bọn hắn như thế, chỉ sợ ngày nào đó sẽ bị cắn ngược một phen. Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm. Thiết nghĩ, tiên sinh cũng nên có chuẩn bị sớm.”
Nguyễn Đông Thanh nhìn “ông đồ già” trước mắt, khẽ cười:
“Không ngờ Cố tiên sinh ngày thường hành xử bình thản thành thật, thế mà cũng có một mặt tàn nhẫn như vậy.”
“Tiên sinh, nhân nghĩa đúng là tốt, nhưng không thể lạm dụng. Thả hổ về rừng ắt để họa về sau, không bằng nhổ cỏ tận gốc, vất vả một lần an tâm cả đời.”
Cố Văn vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục khuyên Nguyễn Đông Thanh chấp thuận ý định trảm thảo trừ căn của mình.
Bích Mặc tiên sinh lắc đầu, nói:
“Coi như giết một Đào thị, thì cũng chỉ khiến thế cục ở Bạch Đế này trống ra một chỗ hổng, tạo ra một Trần thị, Nguyễn thị mà thôi. Hơn nữa, môi hở răng lạnh, thỏ chết cáo buồn. Bọn hắn thấy phủ Khai Phong đuổi tận giết tuyệt như thế, ắt sẽ liên hợp nhau lại phản kháng tự vệ. Đến lúc ấy chẳng nhẽ Cố tiên sinh định chạy đến giết hết hào tộc thế gia ở Bạch Đế này hay sao?”
“Chuyện ấy tại hạ cũng biết, nhưng vẫn nói giữa hai cái hại thì tìm cái nhẹ.”
Cố Văn nói đến đây, đột nhiên đảo mắt một vòng, háo hức hỏi:
“Chẳng nhẽ tiên sinh đã có cách vẹn toàn khác?”
“Kỳ thực cũng không cao siêu đến đâu, chỉ có thể nói là ‘cây gậy và củ cà rốt’ mà thôi. Vẫn nói có đàn áp thì sẽ có đấu tranh, thế nên không phải cứ cắm đầu vào chém chém giết giết như trâu húc mả là xong chuyện.
“Chúng ta đánh Đào thị và hào tộc, thế gia là để bọn hắn biết ở Bạch Đế lời nói của ai làm chủ, không nên ngáng đường cản lối. Bây giờ bọn hắn đã chịu thua, chi bằng dùng lợi ích khóa chặt, lôi đám hào tộc thế gia này lên con thuyền của chúng ta. Khi bọn hắn nếm được ngon ngọt rồi, chẳng nhẽ còn định tự đá đổ bát cơm của mình sao?”
Nguyễn Đông Thanh nói đến đây, Cố Văn cũng đã hiểu rõ ý định của gã.
Duy chỉ còn một việc…
“Tiên sinh dạy phải, chỉ là không biết nên lấy thứ lợi gì để trói buộc hào tộc, thế gia? Thứ cho tại hạ tài sơ học thiển, ngoại trừ quan chức, cũng chỉ có những bí thuật mà bọn Lã thiếu lâu chủ, Hàn cô nương và tiểu công chúa đang nghiên cứu là có thể khiến những gia tộc này động lòng. Thế nhưng, mua quan bán tước hay chia sẻ mật thuật bí truyền đều là hành động lợi bất cập hại, quả thật là hạ sách.”
Cố Văn chậm rãi nói ra lo nghĩ của mình, sau đó âm thầm ngước mắt quan sát vị Bích Mặc tiên sinh đang ngồi đối diện. Chỉ thấy gã vẫn bình chân như vại, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng, rồi mới nói:
“Lời ấy của Cố tiên sinh sai rồi. Chẳng nhẽ ngài quên Dư ngỗ tác thời gian gần đây đang làm chuyện gì sao?”
“Ý tiên sinh là cồn tinh khiết và kháng sinh?”
Cố Văn khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại thứ mà Dư Tự Lực đang cắm cúi nghiên cứu thời gian gần đây. Chỉ tiếc là “lão” vốn là người theo Nho đạo, mà từ xưa đến giờ y thuật đối với giới Nho sinh mà nói chỉ có thể tính là thuật bàng môn, không được coi trọng.
Thành thử, Cố Văn rặn mãi cũng chỉ ra được hai từ “cồn tinh khiết” và “kháng sinh” Dư Tự Lực vẫn treo bên miệng, đã vậy còn chẳng rõ rốt cuộc là có ý gì.
Nguyễn Đông Thanh đáp:
“Không sai. Chúng ta có thể liên hợp các hào tộc lại, mở một xưởng lớn ở ngoại thành chuyên sản xuất hai thứ này. Sau đó, thông qua Hữu Tiền Liên Minh bán chuyển tay cho các nước. Cố tiên sinh có lẽ không biết, hai thứ này đều là bảo bối hiếm có trên đời, có thể giúp người phàm chữa khỏi không ít bệnh tật, hiệu quả lại nhanh chóng hơn hẳn thuốc cổ truyền. Thang thuốc có thể bảo quản được rất lâu, nhẹ nhàng tiện mang bên mình.”
Ngừng một lát, gã lại tiếp:
“Xưởng này không phải do phủ thành chủ độc chiếm, mà những hào tộc thế gia trong thành cũng sở hữu một phần, đến khi có lời thì theo đó mà chia phần. Chi tiết cụ thể Cố tiên sinh có thể bảo tiểu công chúa sử dụng bảo vật tra cứu thêm.”
Sau khi quăng khái niệm “công ty cổ phần” cho Cố Văn, Nguyễn Đông Thanh lập tức đánh trống lui quân, hạ lệnh tiễn khách. Bản thân gã thì lụi cà lụi cụi trong cái viện nhỏ của mình, không rõ đang âm thầm tính toán điều gì.
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần “nhân vật” của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!