Xuyên Thư Sau Ta Muốn Phao Vai Ác Alpha

Chương 42: Con chip



Sáng sớm, ánh nắng chói chang làm sáng bừng cả căn phòng, Tô Dật Thuần với cái đầu rối như ổ gà bò dậy khỏi giường, cậu nhìn cái áo rộng thùng thình trên người mình, hẳn là của Đỗ Hàn Sương.

Huyệt thái dương giật giật đau đớn, cậu thấy cả người mệt mỏi choáng váng, không đứng dậy nổi.

Đỗ Hàn Sương nghe thấy tiếng loạt soạt bên cạnh, mở đôi mắt thâm quầng như gấu trúc nhìn cậu.

“Buổi sáng tốt lành, hôm qua em uống say à?” Tô Dật Thuần lắc lắc tay áo, nghi ngờ hỏi: “Sao em lại mặc đồ của anh?”

“Em thử nhớ lại xem, hôm qua uống say em làm gì rồi.”

Giọng điệu nghiêm trọng của hắn làm Tô Dật Thuần giật mình, cậu nhìn quần áo rộng rãi trên người mình, lại nhìn Đỗ Hàn Sương đang mặc cái áo ngắn cũn cỡn, hở ra một đoạn eo, chần chờ nói: “Em bắt anh đổi quần áo với em à?”

Đỗ Hàn Sương thở dài một hơi, cởi bỏ áo ngủ chật chội trên người: “Hôm qua, em gọi tôi là ba ba.”

“Chết cũng không chịu mặc quần áo, nói là quần áo làm em không cao được, em muốn cao đến 2m,” hắn cởi áo cậu ra, đổi lại quần áo cho hai người: “Sau lại bắt đầu khóc, đi tìm thuốc hút. Em tìm được nến sinh nhật trong tủ lạnh, châm lửa lên rồi hỏi tôi sao thuốc này nhạt nhẽo thế.”

Đỗ Hàn Sương nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cậu, tiếp tục nói: “Nếu không phải tôi cản em, em còn muốn đi leo cây, đi hái trăng. Tôi không cho thì khóc cả đêm.”

Tô Dật Thuần tái mặt, môi mấp máy, hỏi: “…… Em còn làm gì nữa không?”

“Em tháo thắt lưng tôi, tôi không cho thì em mắng tôi không lên được.”

Nói tới đây, Đỗ Hàn Sương bị tức đến bật cười, nắm cằm cậu, bảo: “Cưng à, em bảo ai không được?”

Tô Dật Thuần sợ hãi, nhanh chóng nhận lỗi, cậu bá cổ hắn đòi ôm để giả vờ đáng thương cho qua cửa.

Áo ngủ khá là mỏng, hai người ôm nhau cảm nhận rõ thân nhiệt của nhau, đối diện với đôi mắt long lanh của người yêu, Đỗ Hàn Sương không giận được lâu.

“Quần còn chưa mặc, không thấy xấu hổ à.”

Tô Dật Thuần ho nhẹ hai tiếng, làm bộ không nghe thấy, vùi mặt vào cổ hắn.

“Hôm qua em vừa khóc vừa nói nhiều lắm, có cả chuyện trước kia,” Alpha nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, hỏi: “Cuộc sống trước đây khó khăn lắm hử?”

Tuy rằng không nhớ mình nói gì, nhưng Tô Dật Thuần có thể đoán được phần nào, cậu nắm chặt tay hắn.

“Trước kia không ai thương, nhưng giờ em có anh rồi mà. Em muốn hôn.”

Đỗ Hàn Sương rũ mắt, nhéo mũi cậu: “Quỷ nũng nịu.”

Tô Dật Thuần nằm trong lòng hán, nghe hắn dè dặt hỏi: “Em có thể kể cho tôi về quá khứ của em không? Dù tôi đã đọc cuốn sổ kia nhưng tôi muốn nghe em kể.”

Tô Dật Thuần sửng sốt, bối rối nắm chặt áo hắn.

Cẩu Đông Tây không ở đây, lời cậu nói sẽ không bị nó nghe được, nhưng Cẩu Đông Tây đã cảnh báo cậu “He is watching all of us.”

Có người đang theo dõi bọn họ, kẻ đó là ai, sao hắn có quyền năng lớn đến vậy.

Cẩu Đông Tây nói, Noah rất nguy hiểm, nhưng chính nó là một phần của cả hệ thống lớn, cậu có thể tin nó sao……

Đỗ Hàn Sương thấy cậu rầu rĩ, hắn an ủi nói: “Không sao, nếu em không muốn thì thôi vậy.”

“Không,” Tô Dật Thuần nắm tay hắn: “Em muốn nói.”

Tô Dật Thuần kể hết mọi chuyện, từ lúc cậu tới thế giới này, gặp Cẩu Đông Tây, bị nó bắt thực hiện nhiệm vụ. Nhưng cậu lược bỏ vài chuyện, ví dụ như đây là một quyển sách và nội dung của nó. Đỗ Hàn Sương càng nghe càng căng thẳng, mãi đến khi Tô Dật Thuần kể xong, hắn vẫn chưa bình tĩnh lại.

Không khí trầm mặc, Đỗ Hàn Sương muốn nói lại thôi mà nhìn Tô Dật Thuần. Hắn xoa gáy cậu, hỏi: “Em có từng nghi ngờ, vì sao thế giới của em và thế giới này có nhiều điểm tương đồng?”

“Nói cách khác, bối cảnh của em và cậu ta lại giống nhau đến thế?”

“Em tới nơi này thực sự là trùng hợp à? Thuần Thuần, em có từng nghĩ tới điều này không?”

Tô Dật Thuần nổi da gà, lau mồ hôi trên trán. Cậu đang định lấy hơi bình tĩnh lại một chút thì nghe Đỗ Hàn Sương hỏi: “Em tin rằng thân xác cũ thực sự đã chết rồi à?”

Lòng bàn tay cậu đã ướt đẫm mồ hôi, hắn nắm lấy tay cậu: “Được rồi, đừng sợ, tôi ở đây.”

Đỗ Hàn Sương vỗ nhẹ lưng cậu, an ủi nói: “Dù em có tới nơi nào, tôi cũng sẽ theo em, đừng sợ.”

“Vậy anh, anh nhất định không được bỏ rơi em.”

Cậu thút thít nói, Đỗ Hàn Sương xoa đầu cậu: “Được, tôi hứa với em. Nhưng giờ em cũng phải làm cho tôi một việc.”

“Việc gì cơ?”

“Mặc quần vào.”

Mặc quần xong xuống lầu, Tô Dật Thuần ỉu xìu ăn bữa sáng.

Bữa sáng hôm nay là cháo hải sản, Tô Dật Thuần ăn sơn hào hải vị mà không thấy ngon chút nào.

– ———-*————-

Học sinh năm 3 đã sổ lồng, hết đi ăn, đi chơi rồi đi du lịch, không thì là cắm trại ở tiệm net chơi suốt ba ngày ba đêm. Mà học sinh năm 2 đã được lên thớt, ngày ngày bị các thầy cô đày đọa.

Là một trong số các nạn nhân, Tô Dật Thuần thật sự cảm thấy sức cùng lực kiệt. Cậu thương lượng với Đỗ Hàn Sương để cậu tham gia tiết tự học buổi tối.

Đỗ Hàn Sương tuy rằng không yên tâm lắm, nhưng vẫn cho phép, mỗi ngày cậu học xong hắn sẽ tự đi đón.

Tô Dật Thuần vừa chuẩn bị thi đại học, vừa lo lắng cho vận mệnh của mình, tóc cậu sắp bỏ nhà ra đi hết rồi.

Mà cậu không cô đơn, học sinh trong lớp ai cũng đang học hành vất vả đến hói cả đầu.

Ít ra Tô Dật Thuần còn sắp xếp thời gian học tập và nghỉ ngơi cân đối. Tối 10 giờ lên giường ngủ, sáng 7 giờ thức dậy, so với các ông bà già còn nghiêm ngặt hơn.

– ———-*————-

Học sinh năm 2 không có quyền được nghỉ hè, năm 3 vừa thi đại học xong, bọn họ lập tức ôn thi.

Tô Dật Thuần ngồi ở trong phòng học tiết tự học buổi tối. Ở khu dân cư bên cạnh, không biết nhà nào nấu bữa tối, mùi thịt xào ớt cay thơm nức mũi cả lớp.

Bỗng hai tiếng tinh tinh vang lên trong đầu, Tô Dật Thuần giật mình, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cẩu Đông Tây.

“Hệ thống 706 thăng cấp thành công, xin tiếp tục phục vụ ký chủ. Tôi trở về rồi đây!”

Tô Dật Thuần chào mừng nó trở về, Cẩu Đông Tây cười ihi cảm ơn rồi lại offline tiếp để cậu tập trung ôn luyện.

Tối đến sau khi tắm rửa xong, Tô Dật Thuần mới cùng Cẩu Đông Tây nói chuyện.

Mới không gặp nhau một ngày mà như đã lâu lắm rồi vậy.

Sau khi thăng cấp, nội thất bên trong Noah càng thêm xịn sò. Tô Dật Thuần hỏi bản thân nó có thay đổi gì không. Cẩu Đông Tây ra vẻ bí mật, kêu cậu nhắm mắt lại.

Lúc cậu mở mắt ra, đã thấy hệ thống đứng ngay trước mặt mình, Tô Dật Thuần hưng phấn nhảy khỏi giường, tóm lấy nó, cảm giác khi chạm vào không khác gì con người bình thường. Tô Dật Thuần cảm thấy thật kỳ diệu, giống như nhân vật hoạt hình xuất hiện ở ngoài đời thực vậy.

“Ngoài việc cậu có thể xuất hiện ở thế giới thực thì còn gì nữa không?” Tô Dật Thuần tò mò hỏi, nhìn bên ngoài thì nó cũng không có gì thay đổi mấy.

“Dung lượng bộ nhớ lớn hơn, quyền hạn cũng được nâng lên,” Cẩu Đông Tây dừng một chút, khẽ nói: “Không gian tôi có thể che chắn cũng được mở rộng.”

Hai người im lặng một lúc, Tô Dật Thuần nắm chặt nó, hỏi: “Tôi có thể tin tưởng cậu sao?”

“Đương nhiên”, 706 nghiêm mặt nói: “Dù có thế nào đi nữa, tôi mong cậu có thể tin tưởng tôi. Chủ nhân, tôi là bầy tôi trung thành nhất của anh.”

Tô Dật Thuần nhìn thẳng nó, cắn răng, hỏi: “Kẻ nào đang theo dõi chúng ta? Noah là gì? Cậu…… Cậu là ai?”

Cẩu Đông Tây khẽ thở dài một hơi, đôi tay vung lên, một lớp màng vô hình bao bọc hai người lại. Nó nhìn Tô Dật Thuần, gằn từng chữ một: “Noah là một âm mưu.”

“Vì sao hệ thống này ra đời và mục đích vận hành của nó là gì, tôi không biết. Tôi chỉ biết, bất cứ ai tiến vào hệ thống này sẽ chết. Tôi làm hệ thống phục vụ cho nó nhiều năm, chưa từng thấy ai có thể rời đi.”

Tô Dật Thuần nhíu mày: “Vì sao không thể rời đi?”

“Lúc đầu, tôi cũng nghĩ rằng nhiệm vụ hoàn thành là các ký chủ có thể rời khỏi nhưng tôi phát hiện họ không được dịch chuyển đi nơi khác mà bị xóa sạch ký ức của bản thân. Họ sẽ tin rằng bản thân vốn được sinh ra ở thế giới này và tiếp tục làm một mắt xích của cốt truyện.”

Cẩu Đông Tây tạm ngưng nhưng Tô Dật Thuần đã hiểu, cậu lẩm bẩm: “Cho nên, tôi dần không nhớ rõ những việc trong quá khứ là vì ký ức ở thế giới gốc đang bị xóa bỏ ư……”

706 không trả lời, nó cúi đầu vặn ngón tay mình. Tô Dật Thuần tiếp tục hỏi: “Như thế nào mới coi như hoàn thành cốt truyện. Nếu như theo lời cậu nói trước đây, chỉ cần làm Đỗ Hàn Sương yêu tôi thì nhiệm vụ đã hoàn thành rồi.”

“Cậu có đang lừa tôi không? Hay cậu còn đang giấu giếm điều gì?” Cậu nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, hỏi: “Cậu có phải cũng là con người hay không?”

706 mím chặt môi, một câu cũng không chịu nói. Tô Dật Thuần nắm cổ tay nó: “Nhiệm vụ thực sự là gì?”

Hệ thống giật tay ra, nhét một thứ vào lòng bàn tay cậu: “Dù thế nào, người cậu có thể tin tưởng, ngoài tôi ra, chỉ có thể là Đỗ Hàn Sương.”

Tô Dật Thuần không hiểu vì sao nó nhắc đến Đỗ Hàn Sương, cậu cúi đầu định nhìn đồ vậy trong tay nhưng lại bị nó nắm chặt lại.

“Tin Đỗ Hàn Sương, tin tưởng hắn, cậu nhất định phải tin tưởng hắn”, hệ thống dần biến mất, trước khi tan biến hẳn còn dặn dò: “Nhất định không được quên bản thân mình là ai.”

Tô Dật Thuần nhìn nó rời đi, tay nắm chặt đồ vật nọ.

Đó là một con chip.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.