Con chip kia cũng được cất vào két sắt của Đỗ Hàn Sương.
Tô Dật Thuần không nói, Đỗ Hàn Sương cũng không hỏi, hai người ăn ý không nhắc đến.
Cẩu Đông Tây vẫn ngày ngày ăn vặt xem phim như bình thường, Tô Dật Thuần nhìn mà sốt hết cả ruột, nhưng cũng không có cách nào khác. Hệ thống không chịu tiết lộ thêm, cậu cũng không thể mở đầu nó ra xem bên trong là gì được.
Mùa hè không hổ danh là mùa khó chịu nhất nhì trong năm, Tô Dật Thuần học tập vất vả trong không khí oi bức, đầu óc thì tù mù. Sau một tháng cậu đã gầy mất mấy cân.
Dì Vương nhìn mà đau lòng, nghĩ cách cho cậu tẩm bổ, gần như mỗi ngày đều nấu đủ các món với thịt gà, gà hầm sâm, gà hầm nấm, gà nấu thuốc bắc. Đại Hồng nhìn dì xuống tay không ngần ngại với anh chị em đồng loại mà hết hồn hết vía, sợ rằng nó sẽ là đứa tiếp theo được lên thớt. Vì vậy mỗi lần dì Vương cầm dao lên là nó lại kêu chói tai, hốt hoảng trốn đi thật xa.
Tẩm bổ có tác dụng hay không thì Tô Dật Thuần không rõ lắm. Nhưng chưa được bao lâu cậu đã thấy nóng trong người, hậu quả là đang học dở thì bị chảy máu mũi. Vì vậy, tối đến cậu bị Đỗ Hàn Sương lừa vào phòng lấy danh là giúp cậu hạ hỏa để thực hiện ý đồ đen tối.
Bác sĩ Đỗ có mưu đồ không trong sáng nhưng bệnh nhân Tô lại không có sức phản kháng, mặc hắn sờ mó, vần vò, chỉ một lúc sau đã giúp cậu hạ hỏa.
Đỗ Hàn Sương hết sức sảng khoái còn Tô Dật Thuần chỉ cảm thấy thêm mệt mỏi.
Thà rằng không uống canh tẩm bổ còn hơn.
……
Ngày nghỉ hè với nhiều người là thời gian đi giải trí và du lịch nhưng với học sinh năm 2 đã bước 1 chân lên năm 3 như họ mà nói, cuộc sống đau khổ chỉ mới bắt đầu.
Tô Hàng mỗi ngày gửi cậu đủ các thể loại ảnh chụp khi cậu ta đi du lịch, Tô Dật Thuần thong thả đáp trả “Ngày 23/6, 8 ngày nữa là biết kết quả thi đại học rồi nha.”
Tô Hàng:……
Thật tàn nhẫn.
………………………………
Thời tiết nóng nực vô nhân tính, điều hòa lại hỏng giữa chừng, cả cái phòng học lập tức biến thành lò hấp bánh bao, làm cho cả đám học sinh mồ hôi ướt đẫm, tin tức tố cũng không che được nữa. Những lúc thế này thầy cô sẽ cấp thêm mấy cái máy thông khí.
Các Omega tuy không đến nỗi quá yếu đuối nhưng thể chất vốn kém, cũng khó mà chịu được loại thời tiết thế này. Tất nhiên, sếp Thuần của chúng ta cũng không phải ngoại lệ.
Ôn Mãn Thanh dán miếng tản nhiệt trên trán, uể oải đi vào lớp thì thấy áo đồng phục của Tô Dật Thuần đã bị mồ hôi ướt đẫm, gần như xuyên thấu.
“Ui da, sếp à, trời nóng thật nhưng sao ông ra lắm mồ hôi thế?” Ôn Mãn Thanh không biết từ đâu tìm ra cái quạt bảy màu to đùng, cậu ta quạt lấy quạt để cho Tô Dật Thuần, trêu: “Ôi chao, Omega nhà lành ai lại ăn mặc xuyên thấu thế. Sếp chẳng biết giữ ý tứ gì cả.”
“Chán sống rồi hở?”
Tô Dật Thuần cướp lấy cái quạt y chang đuôi gà bảy màu của cậu ta, ba phần ghét bỏ bảy phần như ba, thử quạt một cái, đôi mắt sáng ngời.
Cậu quạt lấy quạt để vào trong cổ áo, khen Ôn Mãn Thanh: “Ông kiếm đâu ra cái quạt xấu mù chất lượng thế, mát thật đấy!”
“Ông dùng còn chê nữa, chê thì trả đây.”
Quạt bảy màu được các bạn học nhất trí khen ngợi. Ai chê nó quá bê đê thì được quạt cho hai cái cũng khen không dứt. Khiến Ôn Mãn Thanh hồn vía lên mây nhất là crush Y Ninh của cậu ta cũng quạt thử một cái rồi nhìn cậu ta cười.
Ôn Mãn Thanh act cool đứng hình cả buổi hôm đó, không còn thấy cái nóng của mùa hè nữa.
…………………………
Trong phòng học nóng muốn bốc hơi nhưng mọi người vẫn rất tập trung học tập. Ai từ ngoài bước vào nhìn thấy lớp học nghiêm túc, cờ treo bốn chữ “Cương trực công chính” nghiêm trang, hương khói đàn hương (thật ra là nhang muỗi) lượn lờ, còn tưởng là cả đám đang đang tu hành.
Vì vậy, khi về nhà, Tô Dật Thuần đều mang cả người đầy mùi đàn hương, Đỗ Hàn Sương nghi ngờ, kéo cậu nằm sấp trên đùi hắn kiểm tra, xem là mùi nhang muỗi thật hay là mùi của Alpha khác.
Hắn nhớ rõ ràng, bà chủ tiệm bánh ngọt cạnh trường có tin tức tố mùi đàn hương. Không cẩn thận không được, sểnh ra một cái là mất vợ như chơi.
Đỗ Hàn Sương hết hít lại ngửi khắp người cậu, làm Tô Dật Thuần vừa nhột vừa buồn cười. Cậu đẩy hắn ra nhưng Đỗ Hàn Sương không nghe, cậu đành mặc kệ hắn.
Gần đêm trời mới nổi chút gió mát mẻ, hoàng hôn vàng rực xen lẫn ánh tím hồng đẹp không sao tả xiết.
Tô Dật Thuần thay quần áo mát mẻ, đứng ở ban công hóng gió. Bỗng cậu tinh mắt thấy cây hoa nhài trong vườn đã chớm nở hoa.
Cậu nhanh chóng chạy xuống lầu, đứng trong vườn vẫy tay với Đỗ Hàn Sương.
“Anh! Nhìn này! Hoa nhài nở rồi!” Cậu vui vẻ ngửi thử, mùi thơm nồng nàn: “Em hái được không?”
“Tùy em.”
Tô Dật Thuần ngắt chùm hoa rồi chạy về, lúc đi qua cây hoa nguyệt quý thì bị gai của nó cào xước đầu gối.
Đỗ Hàn Sương mắt sắc, phát hiện ra vết xước mảnh đang rỉ máu trên đầu gối cậu, khẽ nhíu mày: “Không cẩn thận gì cả, có đau không?”
Thiếu niên không thèm để ý vết thương nhỏ này, cậu cài đóa hoa lên tóc hắn, đóa hoa xinh xắn, đáng yêu lại còn có mùi thơm ngọt ngào.
“Sao tự dưng lại muốn hái hoa nhài thế?” Đỗ Hàn Sương dung túng, chỉ mải ôm cậu lên lầu, Tô Dật Thuần ôm cổ hắn, bĩu môi: “Bởi vì trông rất hợp với anh.”
Đỗ Hàn Sương đặt cậu lên giường, lấy hộp y tế sát trùng cho cậu, hỏi: “Tôi có chỗ nào giống bông hoa bé xíu này à?”
“…… Đáng yêu như nhau mà. Á á! Em sai rồi, đau đau……”
Hắn sát trùng hơi mạnh tay một chút khiến Tô Dật Thuần bị xót, nước mắt cậu lập tức tràn đê.
“Khóc à?” Đỗ Hàn Sương nhẹ tay hơn, không khỏi hối hận hành động trẻ con của mình. Hắn cúi xuống thổi lên vết thương, dỗ dành bảo: “Được rồi, cục cưng không đau nữa đâu.”
Tô Dật Thuần cũng đâu có muốn khóc, chỉ tại tuyến lệ yếu đuối thôi. Nhìn Đỗ Hàn Sương dỗ dành, cậu hơi ngượng ngùng.
“Em không muốn khóc đâu, tại em không nhịn được. Thật đấy.”
“Ừm, em không phải đồ mít ướt.”
“Mít ướt gì chứ. Nếu là trước đây, còn lâu em mới khóc vì mấy chuyện cỏn con này.” Tô Dật Thuần nhìn hắn cầm chân cậu nâng lên, tiếp tục cường điệu.
“Hử? Thế trước đây em là người như thế nào?” Đỗ Hàn Sương dán urgo lên vết thương, rồi ngước lên nhìn cậu, khẽ nói: “Kể cho tôi nghe đi.”
Khuôn mặt của hắn tuy góc cạnh nhưng cũng vô cùng đẹp, đôi mắt phượng thụy thường ngày hay cụp xuống tỏ vẻ lạnh lùng uy nghiêm. Giờ đây, đôi mắt ấy mở rõ, nhìn cậu chăm chú, đủ khiến cậu say mê.
Đàn ông trên đời đều thích cái đẹp. Tô Dật Thuần cũng tự nhận không phải ngoại lệ. Cậu tuy không phải phường lưu manh háo sắc nhưng cứ thấy người đẹp là không khỏi ngẩn ngơ.
Tô Dật Thuần giúp hắn chỉnh lại đóa hoa sắp rơi trên tóc, mặt đỏ bừng nói: “Anh đừng nhìn chằm chằm em như vậy……”
Hắn cười khẽ, nhìn cậu với vẻ trêu chọc, Tô Dật Thuần ngượng ngùng quay mặt đi.
Nếu có một ngày nhà họ Đỗ phá sản, cậu tin chắc rằng hắn có thể dùng khuôn mặt và dáng người xuất chúng này gầy dựng lại cả sự nghiệp.
Nghĩ linh tinh lang tang một hồi, Tô Dật Thuần mới chậm rãi nói: “Thì chính là, một người đàn ông sắt thép, cứng rắn.”
“Hửm? Cứng đến mức nào?” Đỗ Hàn Sương cất hộp y tế đi, đặt hai tay lên đùi cậu, nhìn lên.
Tô Dật Thuần lúc này mới phát hiện cậu và Đỗ Hàn Sương đang ở một tư thế rất nhạy cảm. Cậu đang ngồi trên giường còn hắn thì nửa quỳ bên dưới, hai tay nắm chặt hai đùi cậu mở ra, đối diện hắn là bụng dưới của cậu.
Mặt cậu đỏ bừng, cậu che lại đôi mắt hắn, lúng túng trả lời: “Thì là người đàn ông cứng rắn, thà đổ máu chứ không đổ lệ, em còn có cơ bụng, còn có…… cái đó lớn hơn bây giờ nhiều.”
“Cái gì lớn cơ?” Hắn nhướng mày, hỏi: “Có lớn hơn của tôi không?”
Tô Dật Thuần xấu hổ muốn trốn, ngập ngừng nói: “Em biết thế nào được……”
“Em thấy rồi, cũng chạm rồi thì phải biết chứ.”
Đỗ Hàn Sương chỉ trêu vừa đủ nhưng Tô Dật Thuần vẫn bị tưởng tượng của mình làm xấu hổ muốn xỉu.
Đỗ Hàn Sương yêu nhất bộ dáng xấu hổ đỏ mặt của cậu, hắn cúi đầu, hôn lên bên đầu gối lành lặn của cậu, nhỏ giọng nói: “Hoa hồng của tôi.”
Omega đỏ mặt hỏi: “Hoa hồng gì cơ?”
“Em là hoa hồng của tôi,” Đỗ Hàn Sương nhìn cậu nói rõ ràng, cầm tay cậu cắn lên ngón áp út. Răng của hắn rất sắc bén, để lại một vết cắn hồng nhạt.
Tô Dật Thuần nhìn vết cắn kia, hỏi: “Đây là nhẫn anh cho em à?”
Hắn không ngờ cậu nảy đâu ra ý nghĩ lãng mạn đến vậy, vốn là hắn chỉ muốn cắn cậu để đánh dấu chủ quyền thôi: “Ừm, giờ tôi nghèo lắm không có tiền mua nhẫn cưới. Chỉ có thể cho em cái này, em có ghét bỏ tôi không?”
“Không đâu,” Tô Dật Thuần ngã lên giường, giơ lên tay trái lên nhìn: “Cảm ơn anh, em rất thích.”
“Anh đứng lên đi, đừng quỳ mãi thế. Ái khanh mau bình thân.” Tô Dật Thuần vỗ vai giục hắn. Hắn ung dung bảo: “Không quỳ với em thì quỳ với ai chứ?”
Hoa hồng độc nhất vô nhị của hắn, hắn nguyện vì cậu cụp đuôi cúi đầu.
Thiếu niên nghe vậy, hôn lên gáy hắn, nơi gần với tuyến thể Alpha tuyến thể nhất, cũng là nơi nối liền với trái tim.
“Đỗ Hàn Sương, em yêu anh.”
Hoa hồng sẽ héo tàn, mặt trăng có lúc tàn túc khuyết, chỉ có tình yêu của hắn là bất diệt.